Xuân gieo phúc lộc muôn nơi mừng đón
Xuân mang nắng hồng sưởi ấm muôn nhà
Xuân đã về trên khắp quê ta
Ngập tràn hương xuân mộng thắm
Ôi đất trời Việt Nam
Tôi đau xót nhìn anh em mình đang đói khổ
Tôi đau lòng nhìn anh em mình chịu cảnh lầm than
Miền trung bao lần chìm trong mưa bão
Miền trung quá nghèo con chịu kiếp đọa đày
Bởi lòng đam mê nên tôi viết nhạc
Chẳng nghĩ nhiều chi đến chuyện bạc tiền
Không cầu mong được ham danh tiếng
Đêm hồn thơ đầy bao tha thiết
Viết lên thành khúc nhạc tình yêu.
Tình nào thiết tha khi người đã lìa xa
Tình nào xót xa khi người vẫn mặn nồng
Tình như con suối trong lành
Tình như hoa nở trên cành
Và như trái nắng long lanh
Người bên lề cõi sống
Người kỹ sư mười năm kéo gỗ trong rừng già
Trở về đạp xích lô cuối con đường tự do năm đó
Mỉa mai là Đồng khởi hôm nay
Ôi chuyện đời sao quá chua cay.
Anh hát lên đi dòng sông cũng hát những câu từ ly
Anh hát lên đi ngoài kia mưa gió bay mù não nề
Anh hát lên đi mình không còn có nhau sao ngày mưa lê thê
Ta sẽ xa nhau em sẽ không nghe anh ngồi hát bên bờ hiên
Tôi đã nhìn thật sâu trong mắt biển
Một nụ cười như một chút bình yên
Trong sâu thẳm là nỗi buồn dậy sóng
Sóng xa khơi sóng vỗ mạn thuyền
Theo chiếc thuyền trôi hai mảnh đời lạc lõng
Cùng một dòng sông sao con sóng ngăn bờ
Bờ em líu lo theo từng khuôn nắng
Bờ anh ngậm ngùi quạnh vắng những câu thơ
Em vẫn nợ anh một lời xin lỗi
Vẫn bâng khuâng trên muôn lối cuộc đời
Vẫn thẫn thờ khi chiếc lá vàng rơi
Và vẫn lang thang khi thu úa tả tơi
Có những lúc trong cuộc đời ta cảm thấy chơi vơi
Có những lúc trong cuộc tình ta cảm thấy đơn côi
Người đến người đi ngỡ ngàng phút chia ly
Mưa rơi cho lòng thêm nhức nhối