Lang thang trong ngõ vắng
Tìm gì hỡi em yêu
Đi tìm tình nhân loại
Bên quán cóc đìu hiu ?
Ngọc anh đêm nay nở hoa chưa em
Phiến trắng mong manh cánh tơ xinh mềm
Nụ hoa thơm ngát hương đêm
Ngoài kia trăng sớm đã lên
Để một tình yêu chợt đến…
Em còn nhớ không em ơi
Chủ Nhật nào hai đứa quen nhau
Anh theo vào Vương Cung Thánh Đường
Quỳ bên em anh quá bồi hồi
Bao lâu nữa anh rời xa tôi
Bao lâu nữa chúng mình chia phôi
Sao chẳng đến vơi nhau nụ cười
Để tình người còn chút luyến lưu
Dòng nước mắt nỡ làm vơi xót xa cuộc đời
Xin em về khóc đêm này cho nồng chăn gối
Dòng nước mắt nỡ làm tan nỗi đau con người
Khóc đi em, khóc cho đầy bến mê mộng đời
Hay không cha, mẹ gọi về đó
Những ngày vui trải rộng mọi miền
Riêng mẹ buồn đời như ngọn nến
Gió đông lạnh thổn thức thâu đêm
Một ngày nắng tắt lá úa héo hắt mới hay mùa thu lại về
Từng mùa đi qua trên đôi chân xa
Bóng mây chiều nhớ những con đường đêm mưa
Con đường từ thuở vắng tiếng yêu đương
Còn ngàn lời gió buốt giá thổi về
Cho em giấc mơ cho em quên tình đầu dang dỡ
Đêm nghe mưa một mình nức nở
Trong hương xưa còn màu tiếc thương
Giờ này bên em xuân về muộn màng chiều đã cạn
Giờ này bên anh giá băng những ngày cuối đông
Đã qua đi từng giờ quay quắt đợi chờ đêm lăn bánh nhọc nhằn
Từ giọng hát em níu theo những vòng xót xa
Một vòng hình như đã vắng qua trăm năm
Việt Nam quê hương dấu yêu ngàn đời
Việt Nam hai tiếng réo vang hồn tôi
Từ khi vừa mới chào đời
Mẹ ru từng tiếng ru hời
Lời ru nước non đầy vơi.
Đêm nay ta trút đôi lời
Như lời nguyện cầu cho vơi đi nỗi sầu
Giọt buồn dâng lên môi
Xót xa duyên tình bẽ bàng
Một kiếp lỡ lầm than.