Nơi dương gian trong cõi địa đàng
Nơi biển người mỗi kiếp vương mang
Ngày đến đây tay trắng cơ hàn
Khi đi về như ngày mới sang.
Tôi đi giữa mùa thu
Mùa thu Cali buồn
Buồn như cuộc đời mình
Từ khi hai đứa hai nơi
Mùa thu như không còn nữa
Ngày nào chốn xưa tình em trao anh
Em vẫn mộng mơ tiếng người đầy vơi
Quyện trong say đắm nhớ nhau bồi hồi
Đắm say hoa mộng mây trời trong xanh.
Mùa mưa về nơi con phố xưa
Nhìn bao người dìu nhau đón đưa
Mưa lao xao hiu hắt nỗi buồn
Mưa vô tình làm đánh thức con tim.
Về đây nghe tiếng thông reo trên ngàn
Về đây ríu rít chim muông gọi đàn
Đà Lạt hoa thênh thang ngàn lối
Người tình ơi sao không chờ tới
Chiều hoàng hôn chất ngất hồn tôi.
Giọt nước mắt khóc cho đời viễn xứ
Những phận người lưu lạc bỏ quê hương
Giọt nước mắt khóc cho đời lữ thứ
Sống bôn ba trôi giạt kiếp tha phương.
Đường ngày xưa lao xao mưa me đan bay
Nắng chiều vương môi em cho anh mê say
Bao ngày đứng trông theo bước em trên đường nẻo về lúc tan trường.
Xin cám ơn người cho ta niềm đau
Xin cám ơn người cho ta ngàn tiếng tơ sầu
Tình ấy đã chết, đã tan như khói hương rồi
Đã trôi theo áng mấy trời, chìm vào thiên thu mãi mãi.
Con đã khóc lần đầu khi làm Mẹ đau
Oe oe như tiếng tạ ơn trả Mẹ
Tạ ơn nỗi đau thịt da toạc xé
Rứt ruột cho con lành lặn hình hài
Rồi một ngày thầm lặng
Gió sẽ buồn như ru
Hồn anh là ga vắng
Chuyến tàu lười cuối thu