Là em đó nét duyên sau nụ cười
Để một hôm mặt trời hờn ghen tôi
Là em đó tóc mây trôi bồng bềnh
Ru tim tôi giữa cõi tình lênh đênh.
Như con sóng trăm năm bạc đầu vỗ đến bờ em
Như con gió trăm năm thì thầm gọi mãi tên em
Nghe như lạnh băng ân tình ngày xưa dần chết trong ta
Bao năm thân thương giờ em đứng như một đời đã lạ
Giọt nắng thật cay rơi vào mắt em cho niềm cay đắng
Nắng vào mắt em đã đành xóa tan đêm dài huyền thoại
Từng thu qua ngày đong đưa trên ngón tay em gầy
Thời gian đi thì bao nhiêu là thơ ngây đã qua
Rồi bỗng một chiều tưởng chừng như giấc mơ
Người tự xa xưa chợt về giữa mùa thu
Một thoáng ngỡ ngàng xao xuyến đôi tâm hồn
Để lũ kỷ niệm hiện về quanh đây
Xin cám ơn người cho ta niềm đau
Xin cám ơn người cho ta ngàn tiếng tơ sầu
Tình ấy đã chết, đã tan như khói hương rồi
Đã trôi theo áng mấy trời, chìm vào thiên thu mãi mãi.
Con đã khóc lần đầu khi làm Mẹ đau
Oe oe như tiếng tạ ơn trả Mẹ
Tạ ơn nỗi đau thịt da toạc xé
Rứt ruột cho con lành lặn hình hài
Rồi một ngày thầm lặng
Gió sẽ buồn như ru
Hồn anh là ga vắng
Chuyến tàu lười cuối thu
Gió đã vì em mộng cuối trời
Say bên tóc rối quyện bờ môi
Con tim vừa biết ngây ngây nhịp
Ngược hướng tôi về mơ có đôi.
Sài Gòn đó in hằn bao dấu vết
Cuộc tình đó như vừa giãy chết trong mơ
Một người trót bội bạc tim hững hờ
Cho tim ta đợi chờ trong nỗi tuyệt vọng.
Nghiêng tình nghiêng đi nhé!
Nghiêng vườn hồng chiêm bao
Nghiêng nụ làn môi hé
Là nợ nần mai sau