Rồi bỗng một chiều tưởng chừng như giấc mơ
Người tự xa xưa chợt về giữa mùa thu
Một thoáng ngỡ ngàng xao xuyến đôi tâm hồn
Để lũ kỷ niệm hiện về quanh đây
Người về người đi, chiều vắng mưa bay
Sài Gòn vào thu, hàng me lá rơi
Người đi lòng trong héo hắt
Người về buồn trong chiếc bóng
Đôi tim hoang lạnh xót xa.
Ta bỏ lại quê hương xưa thành phố cũ
Ngõ hẻm chiều hai đứa rủ chúng mình đùa vui
Tuổi mộng mơ ngày xưa đó vui đẹp tuyệt vời
Mùa phượng nở làn môi em càng thêm tươi thắm.
Gặp em trên chuyến tàu đêm năm nào
Về trung ra bắc mỗi người một nơi
Gặp em em gái miền trung xinh đẹp
Duyên dáng nụ cười dễ thương
Làm cho đắm say lòng tôi
Thời gian trôi lênh đênh khắp cỏi đời
Còn lại ai trên vai gánh nặng tình
Chiều nơi tha phương cô đơn nhớ mẹ già
Đã qua mấy thu trong tim hoài cố hương
Anh đã thương Em từ lâu
Khi mùa xuân đơm hoa kết trái
Anh đưa Em vào tình yêu thắm nồng
Cho Xuân tươi men say tình đầu
Sáng mở cửa lòng ta bâng khuâng nhớ
Lá vàng rơi màu thu đến bao giờ
Hàng cây khô hắt hiu vầng trăng khuyết
Dòng sông đời cuốn biệt mảnh trời thơ.
Bỗng một ngày Đà Nẵng có bão dông
Hàng triệu trái tim nghiêng mình về nơi ấy
Chợ Rẫy, Bạch Mai, bay vào không ngần ngại
Cả nước đồng lòng chắc bão sẽ tan mau.
Nhìn xuống ta nghiêng đời soi chung
Chênh vênh trên vách đá sâu muôn trùng
Giọt nước mắt trên môi hôn đầy
Hạnh phúc giữ trong đôi tay gầy
Cuộc tình này mong manh như sợi nắng.
Cứ mỗi lần thu sang chiều bạc lá thu vàng
Gió Thu về man mác, chạnh lòng thương và nhớ
Khi lá vàng trên cây, dòng thơ anh viết vội
Chỉ sợ lá vàng rơi, tình thơ Anh cằn cỗi