Ta bỏ lại quê hương xưa thành phố cũ
Ngõ hẻm chiều hai đứa rủ chúng mình đùa vui
Tuổi mộng mơ ngày xưa đó vui đẹp tuyệt vời
Mùa phượng nở làn môi em càng thêm tươi thắm.
Hãy về thăm Quy Nhơn dù xa cách
Vẫn ngọt ngào dòng sữa mẹ quê hương
Thăm trường xưa lối cũ với con đường
Thăm giáo sứ chính tòa đêm cầu nguyện
Em không là thi nhân
Nên không hiểu lời buông của gió
Cớ sao, cớ sao cứ rút ruột ve sầu.
Một nét thẹn thùng đi giữa mùa xuân
Một dáng xinh trong màu áo nâu chàm
Mình dìu nhau đến xứ thơ sương mù
Đường yêu qua lối quanh co
Đưa ta đi vào suối vắng.
Đếm bao lá rụng thu về lập đông
Tháng năm ngược xuôi anh đi về đâu
Ngày xưa hẹn ước bên nhau
Trầu cau nay đã héo sầu
Mà anh biền biệt phương nao.
Ngủ đi em anh ru em ngủ
Ngủ đi em ru giấc trùng khơi
Ngủ đi em anh ru em ngủ
Ru em lãng quên muộn phiền
Ngược chiều tháng Ba, ta đi tìm em, mặt đường khô khốc.
Nắng vàng ươm, cháy niềm thương
Sao lòng mát lạ.
Nếu em đừng hờn dỗi , thì đôi ta không cách xa như bây giờ
Và nếu anh đừng lừa dối thì ngày nay anh đâu bước chân lẻ loi
Phố xưa còn đó , giờ mình anh lê bước chân hoang lạnh
Biết em còn yêu anh hay đã quên chẳng còn nhớ tháng ngày xanh
Gió đông về từng cơn buốt giá
Em nghe chăng lãng đãng mùa thu xa
Như bao lần gió mùa đông vội qua
Như một lần em đến rồi vội xa.
Một chiều mùa thu
Từng chiếc lá rơi rơi bên thềm
Nhìn về xa xăm, nỗi nhớ ấy trong con bồi hồi
Hình bóng Mẹ hiện về, với ánh mắt yêu thương