Vụng Dại Những Chiều

Nhà đôi ta xưa cách xa hai đầu sông nhỏ
Những chiều về ta vụng dại lẫn trốn mẹ cha
Âu yếu bên nhau quanh cạnh sau nhà
Tình vui say đắm nên dần dà quên cha mẹ gọi.

Gọi Em Từ Nghìn Trùng

Ta gọi em từ chập chùng sóng gào
Giọt lệ nào rơi xuống tóc vai nghiêng
Ta gọi em về giữa chốn uyên nguyên
Và tan biến vào muôn ngàn nắng sớm
Ta gọi em nụ tình vừa mới chớm
Nhạc chiều thơm lên tóc giọt thăng trầm.

Người Xưa Phố Cũ

Lang thang phố nhỏ con đường chiều mưa
Bao năm cách biệt, giờ người nơi đâu
Ngày xưa chung bóng trăng soi, người ơi có còn nhớ tôi
Hay theo chồng về nơi bến xa.

Giữ Đời Cho Nhau

Từng hạt mưa rơi, trên phố vắng nghe đời mãi trôi
Chìm trong cơn mưa, hình bóng cũ tháng năm dần phai
Nhớ mái tóc mềm, xõa ngang bờ vai
Em đi rồi, sao còn mãi đợi.

Dẫu Gì Rồi Cũng Qua

Mỗi sớm thức giấc nghe lòng nặng trĩu ưu tư
Nuối tiếc cuộc tình đang mặn nồng bỗng chia xa
Người đành lòng ra đi quên bao tháng năm tình si
Quên câu hứa trên đầu môi rằng người yêu tôi mãi mãi.

Thu Xa

Mùa thu hoa lá võ vàng
Chiều mưa giăng trên lối em về
Bên đường hàng cây hắt hiu
Ai chờ, chờ ai trong cô liêu.
Nhớ ngày nào bên dáng yêu kiều
Em ngây thơ áo trắng trong chiều
Ta ngu ngơ, ta miên man trong nỗi nhớ
Mãi mong chờ… một người trong mơ.

Ai Vuốt Mắt Ai

Sài Gòn bây giờ mây không còn xanh
Mưa nắng vây quanh phủ hết phận buồn
Sài Gòn bây giờ bóng người thưa vắng
Tiếng rao đêm tắt lịm đã lâu rồi.