Mùa thu báo hiếu lại về
Nhớ miền quê mẹ mà tê tái lòng
Dù cho cách trở núi sông
Tình thương cha mẹ vẫn không đổi dời
Viết lên mấy hàng thăm mẹ hiền kính yêu
Thương mẹ sớm chiều nơi quê nhà quạnh hiu
Nắng mưa dãi dầu tóc mẹ bạc đã lâu
Thương thằng con trai đi xa, mong thương từng ngày
Cái cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thăm hồng
Hoa phượng thắm rơi trên trường cũ
Mùa thương nhớ đến rồi em ơi
Thương làm sao nhớ thương hoài
Thương người đi bốn phương trời
Ôi mùa hoa sao buồn thế
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Nói gì nữa đây khi đã hết rồi
Còn gì nữa đâu mà tiếc em ơi
Còn gì nữa đâu mà khóc cho đời
Lệ khô chua xót bao đêm rồi
Em nỡ nào bỏ lại mình anh
Em ở trời Đông nhớ trời Tây
Một đời trông ngóng bóng mây bay
Từ độ anh đi tình giông tố
Hồn em tan tác ước mơ phai.
Tôi còn có được ngày về thăm quê
Bao nỗi nhớ thương đường trưa nắng hè
Đầy ắp kỉ niệm cây đa chúng mình
Giếng nước chung tình lung linh..! mái đình…
Lời anh đã nói bao lần rồi
Anh bảo anh chỉ yêu mình tôi
Anh thường hay nói trên đầu môi
Anh về anh sẽ không phụ tôi
Giờ đây chắc anh còn nhớ.
Ngày xưa tôi có người yêu xóm đạo
Chuyện từ năm cũ chợt về nao nao
Đôi ta bạn thân từ nhỏ
Ngày xưa biết bao kỷ niệm
Tình đầu chớm nở yêu thương