Đừng thương đừng khóc mắt hoen lệ sầu
Đừng than đừng trách tiếc chi tình đau
Đôi ta duyên số không may bao nhiêu thương nhớ đong đầy
Để chỉ mình em ôm đắng cay.
Rằng ai kêu mãi con đò
Dưới màn sương ánh trăng đợi chờ
Thuyền ơi, bến xưa còn đây
Nỡ nào nàng đành chia tay
Lỡ làng lời thề yêu nhau
Mẹ hiền giờ đây mái tóc pha sương
Nuôi nấng đàn con qua mấy đoạn trường
Mẹ tôi xưa dãi dầu mưa nắng
Thân cò lặn lội khuya sớm
Nuôi con ôm trọn nỗi niềm.
Tiếc cuộc tình sớm nở tàn phai
Yêu thương nhiều để buồn riêng ai
Người đâu hay biết chăng tình em
Lệ rơi thổn thức đêm từng đêm
Trong mơ thầm gọi tên.
Mình hãy chia tay nhé bạn lòng
Rồi thì cảm xúc không còn nữa
Nghèo thì đâu có gì yêu
Tình yêu bấy giờ cao quý
Chỉ đong đếm bằng tiền thôi
Tiếng lòng chôn giấu đã cằn khô
Mấy năm tình ái vẫn nhọc nhằn
Cố đợi nơi đây người ở đâu
Mây trời giờ phủ lối
Người không thương cớ sao lụy vương
Biết bao nỗi buồn chuyện mình em ơi
Rong ruổi chạy theo mối tình xa vời
Có mơ có mộng gì đâu
Chỉ mong được đi chung hướng
Dẫu cho người vứt áo ra đi.
Gần nhau cho trái tim nồng ấm
Ta kẻ cuồng si lẫn điên dại
Trọn tình trọn nghĩa người ơi
Mình thương mình nhớ nhiều
Những ngọt ngào ta cứ trao
Bàn chân bước thầm trên lối quen
Đường xưa đến nay hoa đã nở
Thấy lòng buồn ngẩn ngơ
Chuyện tình duyên hờ hững còn nữa đâu để mà mong
Về khắp muôn nơi xuân rộn vang
Tia nắng mai tươi thắm sắc hồng
Trông dáng xuân dịu hiền thơ ngây
Tưng bừng hội hoa săc khoe
Êm đềm như dải lụa mới.