Tiếng lòng chôn giấu đã cằn khô
Mấy năm tình ái vẫn nhọc nhằn
Cố đợi nơi đây người ở đâu
Mây trời giờ phủ lối
Người không thương cớ sao lụy vương
Biết bao nỗi buồn chuyện mình em ơi
Rong ruổi chạy theo mối tình xa vời
Có mơ có mộng gì đâu
Chỉ mong được đi chung hướng
Dẫu cho người vứt áo ra đi.
Gần nhau cho trái tim nồng ấm
Ta kẻ cuồng si lẫn điên dại
Trọn tình trọn nghĩa người ơi
Mình thương mình nhớ nhiều
Những ngọt ngào ta cứ trao
Bàn chân bước thầm trên lối quen
Đường xưa đến nay hoa đã nở
Thấy lòng buồn ngẩn ngơ
Chuyện tình duyên hờ hững còn nữa đâu để mà mong
Về khắp muôn nơi xuân rộn vang
Tia nắng mai tươi thắm sắc hồng
Trông dáng xuân dịu hiền thơ ngây
Tưng bừng hội hoa săc khoe
Êm đềm như dải lụa mới.
Khi thấy hoa đào là biết xuân sang
Lăn gót sông hồ lòng nghe xốn xang
Nơi đây xuân đang chạm ngõ
Tha hương như con đò nhỏ
Giữa dòng nước lớn bơ vơ.
Ngắm muôn ngàn hoa đua nở trên cành
Lòng chợt bâng khuâng biết xuân vừa sang
Mùa xuân thắm tươi muôn nhà ấm lòng
Sao tôi lặng lẽ nơi cuối đường?
Tìm về dĩ vãng ngày xưa.
Ngày em đến mang thêm mùa xuân đôi tám
Đời chưa điểm trang bằng nét yêu
Làn mi ướt mắt nai tròn xoe ngơ ngác
Bé ơi, nhìn em, anh ngẩn ngơ
Còn nhớ Sài Gòn không thủ đô yêu dấu mơ mộng
Còn nhớ Sài Gòn không những chiều vàng rơi trên không
Còn nhớ Sài Gòn không áo dài tha thướt yêu kiều
Trên phố chiều hay phố Bo nard những đêm ngọc ngà kiêu hoa
Trông em xinh xinh mắt tình tình
Đôi môi tươi tươi má hồng hồng
Mái tóc phất phới bay như gió đưa làn sóng.