Anh yêu nhất đôi môi hồng
Yêu đôi mắt say mơ
Anh yêu tóc em buông dài
Yêu em tình ngất ngây.
Ngày xa xưa đó tháng năm nào xóa phai mờ
Mình học ca hát, mấy năm liền chẳng xa rời
Nhà nàng bên kia bến sông, chiều chiều tôi luôn ngóng trông
Đợi chờ em sang, ôn lại bài học buổi sáng.
Anh ơi đừng theo em anh đừng theo em ngoài phố đông người
Thôi anh đừng theo em anh đừng vượt qua đường quá đông xe.
Sao anh lại quay đi dù rằng em đứng chẳng cách xa chi
Sao anh lại không nói không nói yêu em yêu em trọn đời.
Đêm nao dìu em đi dưới ánh trăng mờ buông
Bên nhau nhạc lòng tấu muôn ngàn khúc yêu đương
Đêm nao tình dâng ái ân mở lối thiên đường
Bàn tay nâng đan gối mộng bờ môi thơm như đóa hồng
Làn tóc ngát hương trời đông.
Chiều qua phố, lang thang mình anh
Trời thu lất phất mưa nhẹ bay
Hàng me rơi lá vàng thật nhiều
Sau mình chợt nghe buồn xa vắng
Hò: Hò ơ chớ thò tay anh ngắt ngọn rau ngò
Chứ thương em đứt ruột hò ơ …
Chứ thương em đứt ruột giả đò ngó lơ …
Chờ một ngày, nắng đẹp, chiếu ngàn hoa
Như con tim mong chờ, bóng người xa
Chờ một ngày, ngấn lệ, hết sầu đau
Đôi môi yêu, thơm nồng, đón tình nhân.
Đường từ đó sang đây đường về qua bên ấy
Đường nào cách bao xa sao chẳng ghé thăm nhà
Trời đầu có bão giông điện thoại đâu có mất
Mà sao anh không gọi em bao ngày rồi
Này em có nghe tiếng mưa
Mưa rơi mênh mang bên thềm
Giọt mưa ướt trên đất mềm
Tình cờ nào ai hay biết.
Sáng nay anh đi làm nghe tiếng em dịu dàng
Pha café anh nhé người em yêu rất ngoan
Tiển em ra phi trường mưa rơi ướt phố phường
Đi về mau anh nhé kìa hàng cây nhớ thương