Có người đôi mắt xa vời
Đi tìm hư ảo trong đời
Khi hoàng hôn tắt sau đồi
Nghe gió quyện sóng ra khơi
Tôi yêu chiếc khăn Mat’ra
Vương trên trán em dịu êm
Tôi yêu tiếng ca Atidza
Mênh mang mênh mang biển sóng
Ngày con còn bé mẹ vẫn hay dìu con dưới hàng tre
Tiếng ru ầu ơ nghe mát ngọt từ những trưa hè
Ngày con bập bẹ “Mẹ ơi!” Hạnh phúc vô bờ mẹ lệ rơi
“Con yêu của mẹ là thiên thần đẹp nhất trên đời.”
Cũng may mà mình không lấy nhau
Nên tình yêu mãi như ban đầu
Cũng may mà mình không lấy nhau
Nên tình yêu dài theo năm tháng
Mưa từ La Qua mưa qua Vĩnh Điện
Có con chim chiền chiện
Ướt cánh khóc trong đêm mưa dài thêm
Ngày nào mới mặc áo dài
Em run tay quá chẳng cài nổi khuy
Chuyện giờ kể có khác đi
Run tay anh cởi hết khuy em cài.
Nhớ những lúc chúng ta kề vai đời sao luôn ấm nồng
Em vẫn luôn tươi thắm như muôn nụ hoa hồng xuân vừa hé
Tình em nắng ấm sáng soi đời anh đời anh luôn có nàng
Đôi chúng ta sẽ sống bên nhau tình vẫn như giấc chiêm bao
Mơ trắng rừng mơ, mơ trắng mơ
Khách xa không vội, chân lơ ngơ
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn, tình đi lạc
Trắng mơ mơ trắng, rừng trắng mơ
Từ ngày tha hương lên đô thành dãi nắng dầm sương
Thấm đượm mồ hôi , nhưng lòng tôi ý chí không thôi
Cố gượng đôi tay, vượt qua giông bão cuộc đời.
Hẹn một ngày mai , anh trở lại thăm người em yêu
Chuyện ngày xa xưa em anh gặp buổi đầu
Tình tự bên nhau chung xây mộng cau trầu
Cho mình nên duyên dạt dào yêu thương
Yên vui tháng ngày son sắc không rời