Đêm lãng du ta cạn chén nghe ngậm ngùi tình xa
Ta đứng đây nghe người hát từng giọt sầu đau thương
Mùa thu đã đến giá buốt qua hồn rừng thu xao xác cuốn lá thu đi
Chiều nay sương rơi uớt vai người khách giang hồ
Trời thu hiu hắt lá rơi nhẹ cuốn theo dòng
Giờ còn tìm đâu những năm xưa ngày ấy
Bên nhau tiếng đàn êm đềm nhẹ lá vàng rơi
Còn gì buồn hơn khi người yêu sang bến khác
Phố chiều mình tôi lang thang như người mất hồn
Tạ từ nàng khóc sướt mướt giây phút biệt ly thật buồn
Ai biết cho mình
Đi trên đường phố này
Nghe như chiều đã đầy
Cả hồn người thương nhớ
Cây cao đổ bóng dài
Quê hương và cuối ngày
Chập chờn trong lá bay
Mưa rơi sầu viễn xứ, mưa gieo rắt u hoài
Mưa trên lối đi mòn, đường đêm ánh trăng soi bóng ai mờ trên lối
Trăng khuya sầu bao mối, cho mưa khóc lưng đồi
Trăng khuya cắt đôi đường, đời như cánh chim trời
Nửa đêm trường mù khơi
Chừ quá mười năm chưa gặp lại
Giờ đây giọng hát vẫn chưa phai
Dáng kiêu sa thoáng buồn ngây dại
Nụ cười man mác gửi cho ai?
Em đến trên từng ngày tháng vơi
Cho nhau từng ánh mắt trông vời
Em đến cho nghìn thu tả tơi
Cho nhau tiếng lòng bỡ ngỡ
Giắt trên môi hương ngọn tình nồng
Với ánh tơ sầu sắc thắm muôn màu
Làm cho tim ta tê tái đau thương
Với ánh tơ sầu ném xuống nhân loại
Làm cho bao giống người sầu đau
Lòng tê tái vương nhớ nhung
Người chinh phu với sầu đông
Thuyền không bến lắng trôi tới đâu
Ðưa đón ai xa ngừng bến nào
Thầm reo rắc chi sầu nhớ
Tình yêu, tình yêu tựa như sương khói
Mà ta, mà ta tựa như lữ khách
Dừng chân nhìn lên làn sương khói mờ
Ta đứng bơ vơ vói tay lên thấy xa xa
Khói sương kia là mơ