Mùa mưa nào năm xưa
Mái nhà vang tiếng mưa
Gió tung đầu ngọn mít
Gió đưa thân cánh dừa.
Ngày chìm xuống ánh trăng lan chân trời đêm
Vầng trăng mới lên biển đen loang ánh trăng mơ
Bao sợi nhớ rối bung vương theo hồn hoang
Ngày xanh đã qua còn đây với tôi biển trăng.
Áo trắng đơn sơ mộng trắng trong
Hôm xưa em đến mắt như lòng
Nở bừng ánh sáng. Em đi đến
Gót ngọc dồn hương bước toả hồng.
Chiều qua bến xưa lặng lẽ, trông mưa mưa bay lạnh lùng
Dòng sông vẫn xanh gợn sóng, mong manh loanh quanh ngại ngùng
Hàng cây quen đứng im lắng, người năm xưa đã xa vắng
Trở về đây trong phút giây, ngẩn ngơ nhìn bao đổi thay
Như khói mây bay.
Chờ đợi ai, thao thức đêm hay ngày
Mong chờ ai không nguôi người có hay
Chờ đợi ai, như cánh chim bay vút cao
Xa mãi trong mây xanh, tổ vắng vui
Thời gian đã lắng chết khi tình úa
Không còn vết dẫu xa lìa nghìn trùng
Còn trái tim thì vẫn xin chờ đợi em
Một độ tôi ngồi thương khóc hoa
Cửa chiều hiu hắt nắng xuân tà
Nhớ người năm ngoái, năm xưa mãi,
Nhớ nụ cười xuân thấp thoáng qua.
Lắng nghe chiều rơi
Chìm theo khói sương mơ hồ
Đàn ai lên tiếng
Lưu luyến mối tơ duyên
Chiều nay có người
Ngồi nhặt lá thu rơi.
Em mang một gánh buồn tưởng chừng không gánh nổi
Anh đến trong tình muộn tình yêu đó lên ngôi
Nhưng có ai đâu ngờ tưởng rằng đời thay đổi
Anh giúp em đổi thay bằng gánh buồn nặng vai.
Mời người tình khúc tango buồn,
Cho môi run theo nhịp đời gió cuốn
Dòng nhạc mờ tím đêm hoa đăng
Sao cho nhau chi những lời sầu đắng?
Người hỡi đến đây với tôi xóa hết bao ưu phiền
Chiều nghiêng bóng mây lướt êm nắng úa bên kia đồi
Là giây phút thăng hoa niềm đau
Nước mắt khô đời nhau quên đi bao giông tố.