Xuân về thơm đóa hồng
Xuân về trong cõi lòng
Hãy rước đuốc đón tình yêu
Hãy ngước mắt xua đìu hiu
Xuân cho ta mãi yêu kiều.
Bây giờ là mùa thu sương mù giăng giăng trên làn tóc rối
Em ngồi nhìn xa xôi bâng khuâng rồi thầm nhớ ai
Mùa thu nghìn đời là chút gió mơn man trong hồn người
Là hàng cây xác xơ.
Hình như vừa sang thu
Ai còn nếm dòng châu
Đâu rồi mùa mưa Ngâu
Tình thôi miên xa mù
Tôi biết đời tôi đã hết rồi
Không còn hoa mộng tuổi đôi mươi
Cho nên tình ái đi vay mượn
Thương hại người ta cho thế thôi.
Đêm sương lạnh rớt bên đường
Em có nghe lòng tê tái không
Anh giữa trời khuya nhìn gió lộng
Nghe hồn hoang lạnh phút trông mong.
Em hãy yêu người đã yêu em
Vội đi chiều xuống nắng qua thềm
Vội đi đời vẫn còn tươi thắm
Chớ để ngày qua lại bóng đêm.
Còn chiếc lá trên cành
Đang phất phơ trước gió
Tàn thu về đầu ngõ
Chiếc lá vàng mong manh
Sài Gòn nơi ấy tang thương lắm
Gợi nhớ trong ta mấy vạn đời
Trăng ngọc, trăng say, trăng vẫn cũ
Riêng tình nghẹn suối nước khôn vơi.
Hỡi đường mây vung vung theo nhịp bước
Đôi bàn chân lướt thướt chạy đến cõi tình yêu say say
Hỡi lời ca nồng nàn theo điệu nhịp
Em bước sao cho kịp tình ơi
Vun vút dòng suy tư vu vơ.
Em, dường như anh đã yêu em
Yêu mùa thu trên tóc dịu mềm
Vàng lên cơn nắng những khi em ngồi một mình
Hoàng hôn vương mắt ấy thơ trinh.