Hà Nội trong giấc mơ tôi thời niên thiếu
Vùng đất Thăng Long địa linh nhân kiệt
Quảng trường Ba Đình mốc son lịch sử
Hồ Gươm linh thiêng truyền thuyết gươm thần.
Hoàng hôn đến bầu trời xanh biêng biếc
Nước lăn tăn ôm ấp những con thuyền
Sông vẫn chảy mang phù sa bồi đắp
Để đêm về thuyền cập bến ngủ yên
Chiều Mỹ Tho bên sông Tiền đẹp quá
Mây dịu dàng khe khẽ nói cùng nhau.
Khi màu mây ngừng trôi giữa trời, khi bàn chân chợt quên lối về
Tiếng mê say đong đưa ru ta vào quên lãng
Lời em thì thầm, nắng trôi, màu mây chợt úa
Lòng tôi lạc lối, một mình giữa chốn bao la
Trả lại em nụ cười, trả lại những ngày vui
Ngày xưa hứa bao lời, vậy mà nỡ buông lơi
Từng đêm ngắm trăng sao, trao biết bao ngọt ngào
Sao em nỡ lòng nào, vội vàng xa cách nhau
Có cành hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào mà chẳng hư hao?
Có tình yêu nào mà không dỗi hờn?
Có đôi môi nào mà không héo tàn?
Những cánh chim năm nào lại bay về
Mùa lại đến từng đôi cánh tung bay
Đồi cỏ non vẫn biết mùa xuân đến
Trông xa bờ chờ tin nhớ thương em.
Bà con ơi ra đây mà xem
Đường làng ta đông vui rộn ràng
Áo đua màu náo nức khắp thôn
Ra mà xem đám cô Ba đầu xóm.
Con chim sáo Bù Đăng
Chiều bay qua cánh đồng
Con chim sáo sổ lồng
Xuôi về miền Cửu Long.
Buông rơi những thăng trầm
Ta nhìn đời còn chút nồng ấm
Để chốn trăm năm còn nụ cười
Ươm mầm chút tình trên đất lòng khô khan
Cho chân tình còn le lói
Thấp thoáng trong đêm đen
Chiều nay gió chướng thổi về
Đêm nghe mái lá lao xao chạnh lòng
Ngoài vườn rụng trái bòn bon
Em đi với người về chốn xa xăm.