Em người ở đất miền Tây
Ai xuôi em đến chốn này gặp tôi
Cậy người nói chuyện lứa đôi
Giao bôi cạn chén mặn nồng bên nhau
Em lại về dù tình yêu đã mất
Em lại về dù biết nước mắt không làm vơi đi nỗi đau,
Tình yêu đó đã chết một chiều mưa năm xưa
Em lại về để vết thương không còn đau nữa
Non nước vui thanh bình
Em hát câu tâm tình
Gửi lời thăm anh
Nhìn trời trong xanh
Chim én bay từng đàn
Mang theo cả tiếng em chân thành
Nếu không có em đời sống sẽ thêm buồn nhiều
Vắng đi những dịu dàng và như cành lá sẽ không còn xanh
Nếu không có em thì những ước mơ nhạt nhoà
Vắng đi những đậm đà buồn hơn ngày tháng lúc anh một mình
Vẫn còn mùa xuân cho em thôi
Sao trong mắt em đong đầy nét muộn phiền
Kết thành mùa đông đang vây quanh
Cho đời em rã rời từng ngày tháng
Mùa xuân đến xinh tươi trời mây nhà nhà đều sum vầy
Đào tươi thắm, mai vàng khoe sắc dáng xuân
Nhiều quà Tết cũng vui mà sao bằng niềm vui bố về
Quà nào hơn gia đình mình chung mái nhà chào xuân
Thằng bé tay cầm tờ vé , số đây số xổ chiều nay, vé số, vé số đây
Mặt xanh xao, giọng rao nghe buồn bước lang thang vào nơi đông người
Mới một ngày bão dông
Đã mệt nhoài hết thân
Xám một màu khó khăn
Trên người trên phố.
Những lần em ghé thăm
Trời thật buồn màu nắng héo mênh mang
Sương mù khuất lối đi
Tình chợt dậy thổn thức những chờ mong
Ôm em say đắm quên bao buồn phiền
Bờ môi em thơm ngát ôi da thịt nồng
Tóc em rũ buồn
Không có ai khi chiều về trước ngõ
Chiều và chiều không rõ em và anh ở đâu
Không có ai khi chiều đến hư ảo
Nắng trên cao và gió vô tình