Nhìn về nơi cuối chân trời
Từng làn mây lướt trôi theo tiếng đời vẫn rơi
Nụ cười vừa vui chợt tắt
Còn lại bao hắt hiu
Hay chỉ là những phù du thoáng qua
Có một ngày em không yêu anh
Em trở về nơi xa với chiếc áo anh chưa từng thấy
Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ
Lặng trong tim tôi thầm hỏi
Sao lòng tôi nhớ miên man
Sài Gòn phố lá me bay
Sài Gòn có dáng thân quen
Duy Tân còn mong ai dệt trên lối
Chiếc lá đêm qua trơ xương cơn giông tạnh rồi
Nắng đan tay qua sông môi em rạng ngời
Giá như thời gian đứng im đừng trôi nữa
Dù má em còn ướt hai hàng lệ rơi
Ngày tháng qua thật trống vắng cô đơn
Khi con tim không còn ai để chờ
Ngày tháng qua thật trống vắng bơ vơ
Khi con tim không còn ai để nhớ
Biết không anh con tim hết đợi chờ.
Chiều lạnh lùng tím ngắt nụ cười
Xa vắng trên giòng sông cuốn trôi
Anh nhớ rồi em biết không
Khi gió đông hôn tóc êm
Nghe chút tàn phai không em?
Tình em sương khói thoáng trôi dần trôi
Và trong hư không tiếng buồn rớt rơi
Từng đêm ta nhớ tiếc cho ngày qua nhớ mối tình xa
Vì sao tan vỡ mối tình đôi ta
Một ngày tàn nắng ấm anh đi về bên kia
Một ngày buồn chia ly, lấp đi giấc mộng trăm năm
Một ngày lời xa xăm em nhớ thương anh nhiều hơn
Thôi những giận dỗi hờn ghen còn trên tay
Em yêu anh như ngày nào em đã yêu anh
Dù bão lên, dù mưa đổ, sóng vỗ dòng đời
Mùa thu xưa ấy quá bao la yêu thương vời vợi
Chợt thu đã tím trên môi sầu khóc lẻ loi
Buồn mà chi em ơi
Trăm năm một kiếp luân hồi
Buồn mà chi em ơi
Chúng mình mượn gấm
Dệt ngàn bài thơ