Ta ở trời tây, nhớ trời đông
Nhớ trong sợi khói cuốn phiêu bồng
Có muôn trùng núi ngăn người đến
Có một nguồn xa chia mấy sông.
Em yêu anh như ngày nào em đã yêu anh
Dù bão lên, dù mưa đổ, sóng vỗ dòng đời
Mùa thu xưa ấy quá bao la yêu thương vời vợi
Chợt thu đã tím trên môi sầu khóc lẻ loi
Ngủ đi thôi, dịu dàng ánh triều dương
Hồng như nhung quấn tôi vào cơn mơ
Ngọn chuông gió nhẹ buông tiếng reo long lanh
Vài đợt hơi xa đập như những thiên thần vỗ cánh
Bên cánh đồng trải dài màu xanh tuổi thơ
Con ngước nhìn bầu trời xa kia có cha
Theo cánh cò tìm lại lời ru thiết tha thuở nào
Ơi cò ơi cho con về với cha yêu
Đừng để mẹ buồn con ơi hãy nghe cha nói
Thuở ấy ngày xưa lúc con vừa được chào đời
Thao thức đêm ngày dịu ngọt lời ru à ơi
Mẹ bồng trên tay niềm yêu chẳng phút nào ngơi.
Chiều lịm vào tối nghe gió than hời khúc hát chia phôi
Người còn nằm mãi sau khói hương mờ bóng xế tàn hơi
Bỏ lại mùa xuân nát tan bỏ lại tình xuân dối gian
Một hình một bóng vô thường trót mang đau thương
Đêm đếm sao rơi nhớ thương mẹ hiền
Chín tháng mười ngày ơn mẹ cưu mang
Một đời chẳng chút thở than
Một đời vất vả lo toan
Một đời không ngại gian nan.
Đã lâu lắm rồi mấy độ mình xa nhau
Em ở phương nào cách bốn biển năm châu
Ngày dài đêm thâu nơi xa có bao giờ em nhớ
Nhớ xưa đôi mình hẹn hò ra đứng nhìn trăng.
(theo trình bày của Ngọc Huệ)
Nhẹ bước chân nghe sóng ru đôi má em ửng hồng trong nắng
Cùng nắm tay đôi trái tim chung ước vọng mái ấm gia đình
Đồi núi cao xanh ngát xanh e ấp bên những làn mây trắng
Mình có nhau năm tháng trôi như núi biển gắn bó chẳng rời.