Từng sợi tóc mẹ bay ru đời con từng ngày
cho con giấc ngủ say cho yêu thương đong đầy
giữa dòng đời cuồng quay
Trời buồn mây níu mưa, giá băng qua, dường như mới vừa
Lạnh lùng cơn gió phai, bước chân ai lặng quay đi mãi
Vừa có vết cắt xé tan lòng ta, cứa nát trái tim thật thà niềm đau vỡ òa
Thế là, người đã rời xa.
Ba mươi mùa lá vàng
Rơi xuống vườn tình hoang
Bước phiêu du lỡ làng
Theo chân người đa đoan
Tình xưa như bóng nắng
Soi bến bờ dở dang
Ngày cha đi mẹ khóc rất nhiều
Thương đàn con nhỏ bé đơn côi
Cha ra đi để lại gánh nặng cuộc đời
Mẹ tần tảo đưa con bước ngày dài
Vườn rau, vườn rau xanh ngắt một màu
Có đàn, có đàn gà con nương náu
Mẹ quê, mẹ quê vất vất vả trăm chiều
Nuôi đàn, nuôi một đàn con chắt chiu
Bà bà mẹ quê, gà gáy trên đầu ngọn tre
Bà bà mẹ quê, chợ sớm đi chưa thấy về
Chờ nụ cười son, và đồng quà ngon.
Mưa sầu gợi người xưa yêu dấu mưa ngâu mưa tầm tã đêm thâu
Mưa phùn ngập trời băng giá nuối tiếc kỷ niệm đã qua.
Mưa nghèo dột xuyên mái lá thương cho kiếp không nhà
Mưa lùa từng cơn nghiêng ngã yêu nhau để rồi cách xa.
Tôi với em dương trần vai tiễn đưa
Ngày hôm qua trong nắng thiên đường
Ngày hôm nay lo âu tìm về nơi bến ngân
Tình yêu như lá thu tàn úa gió heo mây
Người yêu như cánh chim mờ xóa cuối chân mây
Tình yêu dấu trong đời người yêu dấu tuyệt vời
Làm sao đến bên người, người yêu hỡi
Anh đi rừng chưa thay lá
Anh về rừng lá thay chưa
Phố cũ bây chừ xa lạ
Hắt hiu đợi gió giao mùa.
NẾU EM VỀ BÊN ANH – Nhạc và lời Huỳnh Anh