Từng mùi hương cỏ mới gió thổi về đêm đêm
Ta bên em ngày cuối, mắt lệ buồn mông mênh
Đêm im không lời nói mà lời buồn qua tiếng thở dài.
Mùa xuân yêu em bướm hoa rộn ràng dáng em dịu dàng, ước mơ ngập tràn
Đường em đi qua áo xiêm mượt mà tôi dõi mắt nhìn xa xa
Người, đã khuất xa rồi
Những ân tình như áng mây mờ
Những kỷ niệm, còn mãi trong tôi
Ôi tháng năm, giờ đã phai tàn
Nhạc đêm tàn hoà cùng ngàn cây trầm lắng
Nhạc reo buồn hoà cùng đường tơ rừng vắng
Sương trời khuya rơi khắp đó đây rừng ơi.
Tưởng đã không còn yêu như ngày ấy
Tưởng đã không còn những niềm mê say
Một hôm em đến xoá tan ưu phiền
Lòng tôi chai đá bỗng dưng rũ mềm
Một đời quên lãng vẫn còn yêu thêm.
Khi không anh lại ngoảnh mặt làm ngơ
Em tội tình chi anh bỗng hững hờ
Điều gì lầm lỗi anh ơi bọn mình nhỏ to đôi lời
Hay giận hờn mất lòng nhau thôi
Tôi muốn quên em khi đường đời mình không chung lối
Tôi muốn quên em khi câu thề em đã quên rồi
Tôi muốn quên em vì sầu thương ngày đêm tàn phá
Tôi muốn quên em vì đời tôi luống phong ba
Đời lạnh lùng trôi theo giòng nước mắt
Với bao tiếng tơ xót thương người
Vì cuộc tình đã chết một đêm nao
Lúc trăng hãy còn thơ ấu
Còn nhớ em bởi tình yêu đó chưa phôi pha
Kỷ niệm xưa quá êm đềm, tháng ngày vui biết đâu tìm
Chuyện tình anh với em tựa như mây khói
Đừng từ giã đêm nay hỡi người
Một lời nói cho hồn rã rời
Giọt nước mắt lăn trên bờ môi