Cuộc đời chỉ để mà buồn sao em mưa đêm gió oán than
Còn gì đâu em khi thu lại về với lá rơi ly tan
Còn gì đâu em lời thể trăm năm chỉ là dĩ vãng thôi
Nay tình đã vắng như vở kịch đời giữa bóng đêm muộn màng.
Em đôi môi sầu buồn
Nhìn em, yêu em đắm đuối
Em giờ đây đã hết
tình ta đã hết chết biết chăng kiếp nào?
Mới hôm qua còn đây dấu vết tình xanh
Nhớ anh thôi và đôi mắt ấy trìu mến
Mới hôm qua mà đã yêu nhau
Nói với em lời luyến lưu ban đầu
Út à, Út đứng lại nghe anh nói nè …. Anh nói gì anh nói đi
Anh… anh muốn nói là. Anh muốn nói là … gia đình bắt anh đi lấy vợ rồi đúng không?
Ủa sao em biết… Em đã biết hết rồi
Anh không dám cải lời cha mẹ trong lòng anh chỉ có thương mình em thôi Út à
Cũng có thay đổi được gì đâu anh em biết gia đình em nghèo không môn đăng hộ đối với gia đình anh
Nên em cũng không trách gì anh đâu, thôi anh đi về đi. Út à
Chiều xuống âm u, ngàn cơn gió ru
Biển lấp nhấp nhô, ngàn cơn sóng xô
Đường phố chen đua, tiếng ai vui đùa
Gào thét cơn đau, kỷ niệm nung nấu
Mỗi lần nhìn chiều rơi ngoài hiên
Nghe gió xuân sang rung lá vàng
Là lúc tim em như rộn ràng
Thương nhớ dâng ngập tràn
Vì chờ ai chốn quan san
Em về tình đời ngây thơ
Em đi mưa gió đợi chờ
Sao còn nụ cười bơ vơ
Em buồn lắm không em
Chiều buông vấn vương cung đàn
Lá rơi úa vàng, nụ hoa não nùng vội tàn
Còn đây lá thư phai màu
Gió mây gợi sầu buồn dâng đôi mắt sâu
Tóc em dài lượt là
Mùa thu theo gió bay qua
Tay em đẹp lụa là
Chiều nào kiêu sa tà áo.
Chiều xưa gió êm lay nhẹ liếp dừa
Câu hát nhớ nhung cung đàn tiễn đưa
Nhìn bóng anh đi thoả chí mười phương
Em về chiều mênh mang xuống nắng vương bên song