Khi em nắm tay anh bước đi trên đường đời
Là khi em biết tiếng yêu thương đầy vơi
Khi em đến bên anh với con tim lẻ loi
Là bao thương nhớ dấu trong tim này thôi
Người ở nơi nào có biết không?
Nơi đây đã héo úa hoa lòng
Mắt quầng thâm bởi đêm thao thức
Tâm sự cùng trăng qua cửa song
Mượn em mười ngón tay ngà
Vẽ lên nét đẹp mượt mà áng mây
Cho tôi mộng mị mê say
Mơ làn gió thổi mây bay bềnh bồng
Đêm sa mạc gió lùa qua mái tóc
Con chim buồn hót lên tiếng lẻ loi
Đêm sa mạc cát lùa bay vạt áo
Một thuở nào giờ đây ta nhớ người
Từ nửa vòng trái đất khi cuộc tình đã mất
Khi tuổi buồn đã gần em ơi, em anh ơi
Trên chuyến xe đò già, trên đường về kỷ niệm
Em ơi, em có biết đau thương còn mấy kiếp
Trời còn làm mưa bay ướt áo em chiều nay
Nghe đầy hương nhớ trên bờ vai
Trời còn làm mưa rơi đường xa chân bước vội
Ngại trời mưa xuống vùi quên lối.
Ngày nào em yêu anh, em đã quên trong cay đắng tuyệt vời
Ngày nào anh yêu em, em đã quên với trời hạnh phúc mới
Anh ơi đông lại về từ trăm năm lạnh giá
Tim em như ngừng thở, từ sau ân tình đó
Anh nghe không, mùa đông, mùa đông
Người yêu tương lai mơ ước tôi không cần đẹp
Và không cao sang chỉ cần thương tôi nhiều nhất
Người yêu tương lai cho dẫu nghèo tôi cũng yêu
Cần khi thương tôi thương phải cho hết đời tôi
Em vẫn thường ngày đi ngang đó
Qua hàng cây rực rỡ những hoa vàng
Áo trắng dịu dàng bao trong gió
Giữa chiều xanh nhạt nắng tóc mây buông
Thôi hãy quên nhau đi
Hờn trách nhau làm chi con đường ai nấy đi
Chuyện tình ơi thôi chào mi
Chấp nhận buồn chia ly con đường kia không ai vừa ý