Thôi hãy quên nhau đi
Hờn trách nhau làm chi con đường ai nấy đi
Chuyện tình ơi thôi chào mi
Chấp nhận buồn chia ly con đường kia không ai vừa ý
Cuộc tình đó héo hon trong mắt lệ nhoà
Người giờ đã sắp xa chia cách tình đầu
Đời quạnh hiu như bao con nước vô tình
Trôi lênh đênh niềm thương nhớ
Và nơi đây vẫn chờ anh
Những đêm trăng ngồi xõa tóc bên thềm vắng
Nơi nào bên trời phiêu lãng
Anh có nhớ thuở yêu nhau?
Biết anh ra đi nên mùa đông về buồn bã
Biết ta chia ly nên dòng sông ôm sầu bi
Nhạt nhoà nước mắt, đường chiều hiu hắt
Chốn đây giờ giá băng buồn tênh.
Tình yêu của riêng tôi xa xôi một khoảng trời
Dù đôi mắt đôi môi ai kia như mời gọi
Mà sao vẫn mông lung cơn mê đời não nùng
Người ta đã quay lưng riêng mình còn nhớ nhung
Đứng trên hè phố, chờ qua cơn mưa bất chợt
Nước mắt lạnh ướt như dòng nước mắt qua tim
Lỡ mất tình yêu, bây giờ biết đâu mà tìm
Ngày nào mới quen trên phố xưa một chiều mưa
Em ngày đó tóc ngang vai dòng suối mơ mộng
Sân trường đó bước em đi ôi gót son hồng
Đợi em nôn nao mây trời xa lắc
Đợi em xôn xao anh mòn con mắt
Em dáng thiên thần anh nghệ sĩ lang thang
Không biết bao giờ ấy mới nói yêu em
Em đừng đừng hỏi gì thêm
Anh không nhận ra em
Chênh vênh giữa dòng đời
Em vẫn còn là em
Vẫn còn đấy con người rất thật
Dẫu bên ngoài có chút ít đổi thay
Chuyện mình quen nhau thuở xưa
Em và anh học chung lớp
Biết nhau khi còn thơ em chưa đầy mười lăm
Anh mười sáu tuổi đời.
Chiếc áo dài quê hương ngàn đời yêu dấu em mặc vào
Chân đôi guốc cao anh thấy lòng xôn xao
Chiếc áo dài quê hương hồng vàng xanh trắng
Thêu tuyệt vời tranh non nước tôi anh ngắm càng xinh tươi