Rồi thôi buồn cũng cũ
Người về đâu mờ dấu nét phong sương
Để ta hoài ngóng đợi mùa lá thu xưa đã bạc màu.
Có người vẫn thường hỏi tôi tại sao chưa muốn lập gia đình
Tại sao thích đi ngoài mưa để mưa thấm lạnh vào người
Xin thưa rằng nhà nghèo thì ai ưa tình nghèo thì ai quý xấu xí ai mà thương
Trong muôn người biết ai tôi chọn mặt, biết ai tôi chọn duyên
Mai tôi về thăm bến cũ
Em có còn nơi ấy chờ tôi không
Bao nhiêu năm phiêu lãng nơi quê người
Có lẽ bây giờ, thuyền đã sang sông.
Quê ngoại tôi thơm hoa đồng cỏ nội
Biển và trăng lấp lánh ngàn sao
Ruộng vườn xưa nay vắng bóng người
Ai bỏ quê ra đi tìm lẽ sống.
Chiếc áo dài rất dễ thương
Tung bay trong nắng vàng thật dễ thương
Em đến trường cùng đàn em nhỏ
Giọng ngân nga theo nhịp đời vui la la la la la la.
Giọng nhạc thánh thót thơm hương tình yêu vang trong phòng trà
Cùng giọng hát đó em gửi về tôi tình yêu bao la
Lắng nghe lời ca âm sầu tương tư mà sao buồn quá
Dạ hương chốn đây luôn gợi trong tôi tình yêu đã qua.
Em đi tôi ngỡ là mơ
Lối cũ tôi vẫn ngóng chờ
Hàng cây ghế đá chơ vơ
Em đi nói câu từ ly
Tôi đi dưới mưa cúi đầu
Nhìn em quay lưng bước vội.
Còn đó hương tình cũ kỷ niệm chưa phai sắc hương
Mộng tình đó bao lời hứa yêu nồng cháy trên khóe môi hồng
Chợt tình đến như làn gió, ta nào muốn thoáng qua trong đời
Con tim ngẩn ngơ hương tình ấy ta nào mơ.
Thời gian đã trôi đi mà hình bóng xưa vẫn đây không phai mờ
Tình ngỡ thoáng mây vương ngờ đâu đắm say mãi mơ vòng tay
Nhiều đêm ngó sao rơi chợt rung khóe môi ước có nhau trong đời
Rồi nhung nhớ lên ngôi bờ mi khép đêm vơi hồn này chốn xa xôi.
Giọt mưa buồn long lanh trên mắt em
Bờ môi nào run lên trong mưa ngâu
Đời má hồng còn lắm u sầu
Biết trôi về đâu.