Em nghe không mùa đông.
Một mùa đông nói yêu đương.
Trong đôi tay đời rưng rưng
Những ánh nến giữa bóng đêm trần gian vắng
Lạ từng giọt nắng lẻ loi bên thềm.
Người còn ngồi hát, nhớ nhung âm thầm.
Chút hương còn nhẹ vương trên tóc
Gởi cho người xa mùa đông thiết tha
Tình đã đến với những chiếc lá ép trong lòng giấy.
Đời gọi nhau quên đi quên đi bao nhiêu đổi thay.
Tìm cho thấy bóng mây lên
Một đêm ái ân cuồng say .
Những buổi sáng không em, cafe như nước lạnh
Điếu thuốc đầu ngày cũng nhạt nhẽo vô duyên
Buổi sáng không em, chợt nghe buồn xa vắng
Nhớ quá nụ cười, nhớ dòng tóc hương bay.
Từng cơn sóng vỗ bờ, gọi buồn những đêm mưa
Niềm hạnh phúc đợi chờ, muôn trùng em có nhớ
Biển soi ánh nhật nguyệt, tìm một dấu chân chim
Chìm sâu đáy hồn người, một ước mơ đầu tiên.
(st64 Văn Vũ)
Đẹp tựa khúc hát như mắt môi em
Lời ca tha thiết ta viết cho người
Đến bên thế gian tôi yêu và mơ lứa đôi
Buông theo dòng nghiệt ngã trên suối tóc mềm
Có đêm tóc âm u gió mưa gọi nhau.
(st56 Văn Vũ)
Từng đêm xuống thương em mỏi mòn
Ngàn xa cách yêu đương vẫn còn
Chờ anh chi nữa hỡi em
Thương em xót xa đêm từng đêm.
Một bữa cơm chiều là bao điều gia đình mong ước
Mãi những lo toan bao nhười đi sớm khuya không về
Cuộc sống bộn bề khi đêm về chẳng tròn giấc ngủ
Không đủ tương lai bao người phải sống xa gia đình.
Thuyền đậu bến, anh chờ mong em đến
Đến bên anh, ta hẹn ước cùng nhau
Cho dù bão, dù mưa sa cách trở.
Lòng vẫn luôn, mong sớm thấy được em
Ai biết cho được tôi tìm vần thơ
Ai biết cho được tôi dệt đường tơ
Trao gió theo gió đưa đưa về vườn lá thắm
Trao nước theo nước trôi trôi về nguồn tơ duyên.