Mây chiều xa bay rung trong ánh tơ
Giấc mơ triền miên tràn không bờ
Buông lòng thầm nghe xa đưa lướt trên tầng mây
Tiếng giây tơ đồng rộn thiết tha mê say.
Không xa đời và cũng không xa loài người
Không xa ngậm ngùi và cũng không xa nụ cười
Đời cho ta thế cứ hãy cất bước đi mọi nơi
Gặp nhau trong phố xin yêu khôn nguôi những thân người
Xác người nằm trôi sông
Phơi trên ruộng đồng
Trên nóc nhà thành phố
Trên những đường quanh co
Chiều đi lên đồi cao, hát trên những xác người
Tôi đã thấy, tôi đã thấy
Trên con đường, người ta bồng bế nhau chạy trốn
Khi người nghệ sĩ cất tiếng hát dấu che niềm đắng cay
Trên bờ môi kia vẫn thấp thoáng nỗi đau thương đầy.
Em từ đâu đến mang tiếng hát xa xăm bên cây đàn
Tôi một người đi qua phải dừng chân nghe khúc tình ca.
Con chim ở đậu cành tre
Con cá ở trọ trong khe nước nguồn
Cành tre … í … a
Dòng sông … í … a
Tôi nay ở trọ trần gian
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời
í … a … í … à … í … à … a …
Mùa thu năm ấy
Trên đường đến miền cao nguyên
Đà Lạt núi rừng thâm xuyên
Thác ngàn nước bạc thiên nhiên
Ai bảo chăn trâu là khổ chăn trâu sướng lắm chứ
Ngồi mình trâu, phất ngọn cờ lau và miệng hát nghêu ngao
Vui thú không quên học đâu nằm đồi non gió mát
Cất tiếng theo tiếng lúa đang reo em đánh vần thật mau
Người góp máu cho tương lai đất nước này
Mười năm qua nhớ bóng cờ bay phấp phới
Lời giữ nước chưa nguôi ngoai trên môi người
Đường chông gai ta cố vượt qua từng ngày
Ta cùng lên đường, đi xây lại Việt Nam
Bàn chân ta đi mau đi sâu vô tới rừng cao
Vác những cây rừng to về nơi đây ta xây lại nhà
Dựng làng mới cho dân ta về, dựng nhà mới cho miền quê.