Đường vắng thưa bước chân buồn âm thầm
Đèn khuya hiu hắt ánh điện câu
Giữa đêm sầu ngõ không màu
Sống lạc loài thân đơn côi
Chôn tuổi xanh chìm trong bóng tối
Vực sâu nhiều đắng cay
Ta nghe em từng tiếng thở dài mênh mông
Ta nghe em ngọn sóng thầm lặng yêu thương
Trong đêm thâu từng phiến đá sầu gọi tên
Gọi tên em từ bờ biển xanh rất êm.
Mẹ già lần ra trước ngõ ngóng tin con
Thoảng nghe ngoài kia tiếng bom đạn nổ trên đồng
Chợt thấy niềm tin gội héo trên tuổi mẹ mong
Bạc đôi vai áo nhạt nhoà đôi mắt tháng ngày chờ trông.
La lá là la là lá la là la
La lá là la là lá la là la
Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa
Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở
Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi
Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già
Rồi cũng về lại phố xưa
Về trong mùa thu bồi hồi làn mưa lối vắng
Rồi cũng về lại phố quen
Về trong tình em dịu dàng, dịu dàng
Không có ngôi sao nào, trò chuyện cùng em đêm nay
Không có thoảng gió nào, thì thầm cùng em đêm nay
Chỉ có bóng tối thân quen căn phòng em ở
Chỉ có bóng tối thân quen khoảng trống em nhìn.
Chưa ai nói em câu lời tự tình trẻ con
Chưa ai dối em muôn lời tự sự già nua
Chưa ai hối em sang, một lần được cuồng si
Chưa ai dắt em đi một lần vào hồ trong.
Đã lâu rồi mọi người vẫn nói, rằng em không thật lòng
Vẫn âm thầm từng ngày dối trá mối tình anh
Rồi em ra đi thật xa, để mình anh bơ vơ ở lại
Tình yêu sau bao nhiêu năm giờ là tờ giấy
Hoàng hôn rơi ngơ ngẩn hàng thuỳ dương
Lạnh lùng trong bóng chiều dòng sông Hương
Trường Tiền qua mấy nhịp mờ trong sương
Ngỡ ngàng khách thấy hồn buồn mênh mang