Đêm cứ đi, đi hoài như vô tình
Em mãi đi con đường tôi lặng thinh
Trong bước chân hiu quạnh chốn em về
Mang trái tim lạc lối giữa cơm mê.
Mỏ Cày ơi, nhiều năm xa cách
Ở chốn quê xa, trong lòng nhớ mãi người ơi
Bến sông xưa còn đâu nữa những đêm hẹn hò
Giờ về đây riêng lòng ngỗn ngang Tân Phú Tây quê tôi
Trên con đường thênh thang trãi rộng dừa xanh
Em sợ quá anh ơi lỡ mai sau đường tình hai lối
Em sợ một ngày như thế anh sẽ rời xa
Dù có phong ba trong cuộc đời là điều không tránh khỏi
Xin anh hãy hứa đi anh em sợ quá anh ơi
Mưa qua chiều nay thật buồn
Lạnh lùng tia nắng xa xôi
Mưa sao lẻ loi bồi hồi
Chờ em phiến đá đơn côi
Trời chiều vẫn xa xăm
Mưa bên thềm để tôi ngồi trông ngóng
Người con gái thơ ngây
Mắt môi nàng làm ngất ngây hồn tôi.
Trên cây có lá xanh nhưng em không có anh
Trong tim em nhớ anh
Tiếc đời chờ mãi ai con bướm vàng
Anh đi quên dáng xưa em đi quên ước mơ
Để mùa thu lá bay lững lờ
Bên nhau hôm nay mai cách xa người ơi
Vui đêm nay thôi anh nói đi rồi xa
Môi trong sương đêm sao rét lạnh niềm nhớ
Dòng nhạc nào tàn trong xa vắng
Con nợ mẹ một lời tạ ơn
Cả cuộc đời mẹ dành cho con
Có lẽ chẳng thể nào trả mẹ
Được hết công lao sinh thành
Nợ suốt đời một lời xin lỗi
Xuân gieo vui ngàn hoa
Lá khoe mầu trong nắng
Mai như đang rạo rực
Tình nào còn xa xôi
Âm thầm cùng tháng ngày
Thôi còn đâu nữa Sài Gòn qua bao tháng ngày chung đôi
Nỗi buồn phong kín những mùa thu qua trên cuộc tình tôi
Theo ngàn mây mãi lang thang xuôi vào tận cuối trời
Tới bên em Sài Gòn lắng động một thời yêu xưa vang bóng
Version 1 (Diệu Âm Hoa Đức)