Người đã rời xa mái nhà từ biệt con thơ
Về nơi ấm êm giàu sang quên cảnh cơ hàn
Mọi người xung quanh đều cười chê
Tình nghĩa phu thê anh vội quên
Giờ anh mới hay người ơi tìm quay trở về
Con sáo sang sông, cớ sao sáo buồn như thế
Con sáo sang sông con sáo về với nhà chồng
Chỉ vì không môn đăng hộ đối
để nay phải nghe lời cay đắng
Bởi do cha chồng không muốn nàng về làm dâu.
Em theo đoàn lưu dân bờ vai em nhỏ qua trời
Em theo đoàn lưu dân bỏ quên tiếng hát xa xưa
Em theo đoàn lưu dân bờ vai thơm nồng bông bí nụ
Ôi đường xa vạn dặm không biết bao giờ gặp lại em.
Chiều thu lướt thuớt bao đám mây thu vàng
Lờ lững trôi về rừng núi xa xăm
Chiều thu lớt phớt trên cô thôn êm đềm
Cùng bầy trâu đoàn mục tử trở về
Ngập ngừng lá ru, gió liu riu trưa hè
Hồ Gươm xanh, gốc bàng nắng lưa thưa bóng mây
Chập chờn giấc mơ, tiếng rao đêm se lạnh
Chợt thu sang, phố muộn ngắm trăng về
Bồi hồi nhớ đông xưa, trận gió bấc
Người đan áo mộng, người gánh rét rao mời
Trời làm mưa giông cho đôi mắt ai u sầu
Nhìn ra xa xăm nơi nơi ngập tràn nước lũ
Miền trung yêu thương bao năm khổ công cấy cày
Đến nay nước về cuốn trôi tất cả đi rồi
Đứng trong nơi nhà Cha bỗng con nhớ về
Những ngày tháng qua khi đức tin con nhạt nhòa
Vì con đã ham mê dương trần
Và sống trong những thú vui đời
Bỏ mặc bao lời Cha khuyên răn
Ai nhắc tên em hoài một loài hoa thơm ngát
Một loài hoa ngây thơ, trinh nguyên thuở học trò
Loài hoa mang chút tự tình, hoa Phượng hồng tươi thắm
Ở đời nào ai biết, biết mai sau có ai mà giàu ba họ
Còn ai khó ba đời xin đừng cười chi tội người ơi
Ngày nào mình sánh bước bên nhau nước sông dâng tràn nỗi lòng
Tình em vẫn như mơ để bây giờ tình đắng ai ngờ
Hãy là nắng hôm nay đêm vàng
Lại một mùa lá rơi thềm hoa
Bên tường đá cây lan vươn đài
Mặt hồ mành liễu buông nhẹ lay
Dịu dàng từng tiếng dương cầm vun vút lên cao
Điệp khúc ly tao vàng vọt xanh xao
Dịu dàng làm sao chuyện xưa tường đá nhạt phai
Cũng theo đường mây về đây