Chuyện mấy mươi đời luôn viết ra thế thôi
Con gái ham tài con trai ham sắt người ơi
Em không như Thuý Kiều anh chẳng công tử Bạc Liêu
Ta đã yêu nhau yêu nhau thật đặm sâu
Về Bạc Liêu nghe tiếng đàn sầu
Điệu buồn miên mang khúc nhạc tơ lòng
Dạ Cổ Hoài Lang như oán như than
Thương đời cô Sáu đắng cay bẽ bàng
Ai nhắc tên em hoài một loài hoa thơm ngát
Một loài hoa ngây thơ, trinh nguyên thuở học trò
Loài hoa mang chút tự tình, hoa Phượng hồng tươi thắm
Ở đời nào ai biết, biết mai sau có ai mà giàu ba họ
Còn ai khó ba đời xin đừng cười chi tội người ơi
Ngày nào mình sánh bước bên nhau nước sông dâng tràn nỗi lòng
Tình em vẫn như mơ để bây giờ tình đắng ai ngờ
Kể từ một chiều vắng tuổi mộng ước chưa tròn
Một mình nhìn cồn sóng hôn bờ cát hoa
Thường hay mơ ước tìm người bạn đường
Bàn tay êm ái nụ cười dịu dàng
Làm đẹp cuộc sống của những ngày gió sương
Chiều tàn quặng đau lẻ loi bao đêm lạc loài
Bình minh ủ rũ mơ mộng một thoáng hương xưa
Ngày trời trong xanh êm đềm đò dẫu xa thuyền
Nhưng bờ vẫn biết có ngược xuôi đò sắt se lòng
Có một ngày đời mang tôi đến bên người
Để đớn đau, để thương nhớ xót xa vời vợi
Đã bao lần tình yêu không nói chi
Đã bao lần người yêu quay bước đi
Bỏ lại đây một giông tố giăng giăng trời mây
Ngày anh gặp em mùa xuân mới bắt đầu
Chợt con tim anh vội thao thức
Dù chưa quen nhau dường như anh đã yêu
Từng ánh mắt đã ghi sâu vào anh
Em đã đi cho màn đêm ở lại
Đêm đã trôi lưng chừng một giòng suối
Ơi suối ơi giờ không em, còn ai
Để suối trông, nắng trông, mãi cho ai . U u u.
Vàng bóng chiều rơi
Sợi buồn vương theo lối
Dấu chân xưa mờ phai
Cuộc tình nay đã khuất
Xa mờ theo tháng ngày
Gởi cánh chim bay về thương nhớ ai chiều nay