Dạo đầu: – – ; – – –
Ngày nào em đến với ta mùa thu nắng vương
Nụ hôn em trao mơn man làn môi ngát hương
Đê mê đắm say hương yêu nồng cháy thiết tha
Ngây ngất hương trinh đêm thu môi kề
Tình yêu em đến không câu hẹn thề.
Em bước lên đồi tuyết tìm lại những dấu chân mình
Em ngước lên đỉnh gió gọi hồn những dấu yêu xưa
Ôi một màu trắng xóa những kỷ niệm một thời
Bây giờ nhạt nhòa phôi pha theo dòng đời nghiệt ngã
Dâng sóng sầu đàn ơi ta nhớ xuân nào?
Xa khuất rồi một mùa bên ánh trăng soi
Ngợp hồn nhớ người tình xưa
Dưới ánh trăng mờ đã thề thốt lời mong chờ!
Qua đi ngày mai là 30 tết, nhưng công việc tôi vẫn còn chưa hết
Cha tôi gọi lên “nhà đông vui lắm, mấy đứa em mầy về nhà năm nay”
Hỏi thăm vài câu rồi tôi cúp máy, trên tay hồ sơ còn đầy tấp giấy
Tôi quay mặt đi để không ai thấy, cố nén không được nước mắt chợt rơi
Anh lỗi hẹn lời thề với người tình anh nói đã yêu
Anh lỗi hẹn lời thề để tình năm tháng liêu xiêu
Anh vội vã ra đi để đi tìm một hình bóng mới
Em thổn thức chơi vơi xót xa nỗi đau tình đời
Ồ ố ô ô kìa
Cháu ông về đây chơi nè
Ồ ố ô ô ô
Bà vui bà thơm em nhé.
Một mình ta lặng lẽ bên hàng cây xác xơ
Từng giọt sương ngấn lệ thấm ướt đôi vai gầy
Xa xa sương giăng kín hình bóng ai ẩn hiện
Run run môi nức nở tha thiết gọi tên nhau.
Trong đêm sâu giọt nước mắt thổn thức cho cuộc tình sầu
Trong đêm sâu còn nỗi nhớ nào da diết khi bóng trăng tàn
Tình đến rồi đi, người ghé mà chi để hồn tôi bâng khuâng trong tiếc nuối
Thành phố mùa thu sương giăng đường mờ
Đèn đường héo hắt hàng cây khô
Lắng nghe lá rơi bên thềm, lê bước lang thang đời buồn
Hồn trôi theo lá tả tơi