Đừng xa nhau! Đừng quên nhau!
Đừng rẽ khúc tình nghèo
Đừng chia nhau nỗi vui niềm đau
Đừng buông mau! Đừng dứt áo!
Đừng thoát giấc mộng đầu
Dù cho đêm có không bền lâu.
Ngày đó có em đi nhẹ vào đời
Và đem theo trăng sao đến với lời thơ nuối
Ngày đó có anh mơ lại mộng ngời
Và se tơ kết tóc giam em vào lòng thôi
Ngày đôi ta ca vui tiếng hát với đường dài
Ngâm khẽ tiếng thơ khơi mạch sầu lơi
Ngày đôi môi đôi môi đã quyết trói đời người
Ôi những cánh tay đan vòng tình ái (ớ ơ ờ)
Em ơi quên đi bao nhiêu xót xa
Những chiều thiết tha bên nhau
Em ơi xin em, xin em nói yêu đương đậm đà
Để rồi ngày mai cách xa.
Chiều hôm qua lang thang trên đường
Hoàng hôn xuống chiều thắm muôn hương
Chiều hôm qua mình tôi bâng khuâng
Có mùa thu về tơ vàng vương vương
Dìu nhau vào cơn mê bên lề cuộc sống.
Vòng tay đầy hơi thở nồng ấm.
Dìu nhau vào tiếng hát rong rêu
Suởi cho nhau tình yêu cho tuổi mộng không hắt hiu.
Tôi có người em nhỏ
Xanh xanh đôi hàng mi
Môi hồng vừa đương độ
Chưa biết sầu biệt ly.
Em gọi tên anh khi mưa giăng chiều tới
Đường mù nhạt lối em hát câu thề
Làm sao anh nhớ được người tình
Làm sao anh nhớ được chuyện mình
Và làm sao em đếm bước mưa đi.
Tôi nhớ mãi một chiều xuân chia phôi
Mây mờ buông xuống núi đồi
Và trong lòng mờ hơn ở ngoài trời
Cỏ cây hoa lá, thương nhớ mãi người đi
Và dâng sầu lên mi mắt người về
Hôm mùa thu gió hát bài ca cũ mùa thu bay lá vàng
Anh ru em ngủ, bài ca dao ta vẫn hát lúc còn ấu thơ
Cho tôi tìm lại giây phút xưa ngày xưa
Thênh thang một trời mơ ước bao ngày thơ
Trong khung trời đại học dấu yêu mộng mơ
Đà Lạt sương mờ vẫn còn trong niềm nhớ.