Em gọi tên anh khi mưa giăng chiều tới
Đường mù nhạt lối em hát câu thề
Làm sao anh nhớ được người tình
Làm sao anh nhớ được chuyện mình
Và làm sao em đếm bước mưa đi.
Tôi nhớ mãi một chiều xuân chia phôi
Mây mờ buông xuống núi đồi
Và trong lòng mờ hơn ở ngoài trời
Cỏ cây hoa lá, thương nhớ mãi người đi
Và dâng sầu lên mi mắt người về
Hôm mùa thu gió hát bài ca cũ mùa thu bay lá vàng
Anh ru em ngủ, bài ca dao ta vẫn hát lúc còn ấu thơ
Cho tôi tìm lại giây phút xưa ngày xưa
Thênh thang một trời mơ ước bao ngày thơ
Trong khung trời đại học dấu yêu mộng mơ
Đà Lạt sương mờ vẫn còn trong niềm nhớ.
Qua bao con đường, qua bao phố phường lê mòn gót chân
Chim muông bên rừng chờ mình về đón mừng
Môi khô em tròn đợi từng giọt sữa non
Dừng bên suối rồi rừng trưa nắng ngừng trôi
Đường dài đón ta cho ta dòng nước tươi thêm tình yêu
Ngọt bùi sẽ đem cho em ngày tháng đi qua cuộc đời.
Mai! Anh đã quen em một ngày
Anh đã yêu em một ngày
Một tình yêu quá không may
Mai! Anh nhớ môi em mỉm cười
Anh nhớ môi em ngọt lời
Dù lời yêu thương chưa nói
Cùng ngồi bên nhau, dưới ánh trăng, ta đùa vui vang tiếng cười, suốt đêm thâu, để yêu thương tràn ngập con tim. Còn lại trong ta những ước mơ, đẹp nên thơ với ân tình lòng hân hoan khi còn hoài gần nhau.
Lời mẹ ru con đến những khu vườn
Ru con trưa nắng ( i…i… a)
Trong mộng cười ngon ru mộng con thơm
Lời mẹ ru con nghe ra nỗi niềm
Ru con nghiêng nghiêng nằm
Con ngủ giấc tròn cho mẹ ngồi trông
Đêm nay anh gánh dầu ra biển anh chôn
Anh chôn, chôn hết cả những gì của yêu thương
Anh chôn, chôn mối tình chúng mình
Gửi lại em trăm nhớ ngàn thương
Hò ơi, hò ới, tạm biệt nước non
Hồn cầm phong sương hình dáng xuân tàn
Ngày dần buông trôi sầu vắng cung đàn
Từ người ra đi chờ vắng tin người
Từ người ra đi là hết mơ rồi