Ngày xưa khi còn bé tôi yêu quá cuộc đời
Tôi yêu thương loài người ngồi vẽ lấy tương lai.
Ngày xưa khi còn bé giữa chói chang trưa hè
Dưới lũ mưa đông về lòng tôi xao xuyến quá.
Yêu em dĩ vãng như mây ngàn yêu gió mát
Ngày em bước đến như mùa xuân
Mơ trong dĩ vãng những men nồng cơn khát tình
Mà tôi đã say bao lần
Trời hoàng hôn nắng vàng xao xuyến
Kìa làn mây gió quyến xa đưa
Chợt thấy dưới chân tôi mầu xanh xanh lá rơi, rơi khi lá còn tươi
Chợt thấy trên môi em ngày hôm nay mỉm cười, hôm sau thoáng lệ rơi
Ngày vẫn đem ban mai, trời xanh cho nắng dài, mưa rơi nắng rồi phai.
Chợt thấy trong nhân gian tình yêu như tiếng đàn, đôi khi thoáng ngỡ ngàng.
Tôi muốn mời em về
Thăm lại Hà Nội xưa
Cổ Ngư chiều đổ lá
Trong mưa buồn lưa thưa.
Người xa mấy rừng xa mấy ngàn vực sâu
Người xa mấy mùa không thấy nhau buồn rầu
Người xa cách người khi cất lời hẹn sai
Người chưa biết khóc mộng bay.
Hai hàng cây so đũa
Lặng đứng nhìn xe qua
Lên thăm anh lần cuối
Hàng cây cũng nhạt nhoà
Đêm ta nằm bóng tối che ngang
Đêm ta nằm nghe tiếng trăm năm
Gọi thì thầm, gọi thì thầm, gọi thì thầm
Thuyền mơ trên dòng sông vắng
Buồn in bóng trên ngàn thông xanh
Núi lam khuất sau ngàn cây
Như bức tranh chiều nắng tơ xây mộng vàng
Rừng xanh bao nhiêu lá
Lá bao nhiêu trên cành
Cây xanh bao nhiêu tuổi
Cây già bao nhiêu năm