Chiều ra biển đứng ê chề
Tìm trên ngọn sóng có về xác em
Vớt rong rêu ngỡ tóc mềm
Quay về hướng gió tưởng em thơ dại
Tìm trong bọt trắng thân người
Nghẹn ngào dấu vết còn phơi lõa lồ
Nàng mọc cánh bay đến nơi chân trời
Chàng đuổi theo trên chuyến xe cuộc đời
Nàng vươn tay hái sao trời đỉnh núi
Kết lên tóc mây như đôi mắt tình yêu
Người phu quét lá bên đường
Quét cả nắng vàng quét cả mùa thu
Rừng thu phơi những cành khô trăng về sau hè
Ngày thu xanh yếu làn da em nằm ốm chờ
Người phu quét lá dưới nguồn
Quét cả gió nồm quét cả mùa đông
Em ơi em, mùa xuân đã về trên cành lá
Tiếng chim kêu ngọt quá cho trời xanh xanh thẳm
Mùi hương nào rất quen nghe như làn môi ấm
Nghe đâu từ sâu thẳm đất chuyển mình sinh sôi
Đẹp biết bao mùa xuân đã về rồi
Trên khắp ba miền đất nước thân yêu
Quê hương thật tươi sáng
Bao người đang rộn ràng chào đón xuân sang
Ngâm thơ:
Ơ tôi lớn lên bờ Tam Giang nước mặn
Những chiều không mây trắng lững lờ trôi
Rồi xuôi ngược theo dòng đời năm tháng
Ơn quê người mà chạnh nhớ quê tôi.
Triền miên giông bão biển đông thét gào
Cuốn đi cánh hoa đào dạt trôi nơi nao
Trùng dương như khóc như than cho đàn con
Biển sâu là mộ chôn, con ơi ôi đọan trường
Hai hàng cây so đũa
Lặng đứng nhìn xe qua
Lên thăm anh lần cuối
Hàng cây cũng nhạt nhoà
Đêm ta nằm bóng tối che ngang
Đêm ta nằm nghe tiếng trăm năm
Gọi thì thầm, gọi thì thầm, gọi thì thầm
Thuyền mơ trên dòng sông vắng
Buồn in bóng trên ngàn thông xanh
Núi lam khuất sau ngàn cây
Như bức tranh chiều nắng tơ xây mộng vàng