Ai qua bến Đà Giang cho tôi nhắn vài câu
Thương về mái tranh nghèo bên hàng cau
Chia ly đã từ lâu ôi mong ước làm sao
Bao nhiêu bóng người thân mến năm nào.
Đường lên núi rừng sao hãi hùng
Ôi gió lộng, muôn lá động cành trong bóng thê lương
Chiều nay gió ngừng bên suối rừng
Giăng nước bạc nghe tiếng nhạc hồn vương bóng cố hương
Thu cô liêu, tịch liêu cô thôn chiều
Ta yêu thu yêu thu, yêu mùa thu
Vàng hoen đáy nước soi rõ đường đi
Một mùa thu, một mùa thu
Lá rơi rơi rụng buồn chi lá vàng.
Thuyền em đi đâu mà cứ trôi không đợi chờ
Tìm ai kia ngoài khơi đó chăng
Thuyền em đi đâu mà cứ lang thang ngoài đó
Cho ai ngồi ngóng trông em từng ngày
.
Quay về với tôi vì gió mưa đã ngừng rồi
Trời xanh và gió heo mây đang ngóng chờ
Vậy thôi lặng lẽ trôi về với tôi để lại đó
Trôi xa niềm đắng cay em nặng mang
.
Một mai tôi đưa em về bến yêu dịu dàng
Dạo chơi bên bờ cát trắng tinh
Để cho môi em luôn còn đó một nụ cười
Để cho em mơ những ước mơ
Để cho em mơ những ước mơ
Vườn khuya trăng chiếu hoa đứng im như mắc buồn
Lòng ta xao xuyến lắng nghe lời hoa
Cánh hoa vương buồn trong gió
Áng hương yêu nhẹ nhàng say gió lay
Ta gặp nhau một chiều nắng quê hương
Áo em vàng như màu nắng sân trường
Ta mang nắng nhốt vào lớp học
Lúc tan trường thả nắng tung tăng.
Tiếng con kêu gào khi phải lìa cha
Nước mắt tuôn rơi con khờ khóc gọi cha ơi
Cha lặng nhìn con xót xa không nói nên lời
Đớn đau trong lòng chữ ngờ ngăn cách cha con
Chiều nay tôi lê chân qua Bol sa ơi rộn ràng
Tình cờ trong quán vắng em ngỡ ngàng nhìn tôi
Em như vờ tiếc nuối số duyên ta lỡ làng
Em như vờ cố trách bởi anh tình dở dang
Nghẹn ngào nghe tiếng chết, môi mặn mối tình đầu
Tạ ơn em lần nữa hạnh phúc dành cho tôi
Ta về nơi đây phố xưa dấu đạn
Con đường bên sông cỏ lá buồn tênh
Ta về nơi đây tháng năm quá rộng
Đường xưa em lại thấp thoáng bàn chân
Ngàn năm giọt nước có buồn không?
Có buồn không? có buồn không?
Sao vẫn long lanh dưới ánh hồng
Mà vẫn long lanh, vẫn long lanh
Trên cánh sen vàng ai biết được
Ngàn năm giọt nước có buồn không?