Nhớ quá màu mắt em hiền hoà xa xăm
Lang thang chiều nắng buông dần tàn héo hắt
Bóng tối về mau, ai ngóng ai buồn sâu
Cô đơn từng đêm gió mưa ôi lòng đau.
Giữ chút gì rất Huế đi em
Nét duyên là trời đất giao hoà
Dẫu xa, một mai anh gặp lại
Vẫn được nhìn em say lá hoa.
Tình duyên đôi ta bẽ bàng
Đành để muôn năm lỡ làng
Còn nói ái ân làm chi
Nghìn thu anh là suối trên ngàn
Thành sông anh đi xuống anh tuôn tràn biển mơ
Nghìn thu em là sóng xô bờ
Vào sông em đi mãi không bao giờ biển vơi
Chiều Kiên Giang bến mưa với sương hòa nhau
Gió heo reo thổi dưới chấm bông phi lao
Ôi Kiên Giang tiêu điều nên thơ như hoa chiều
Và đây bến xưa ngày ấy mưa gió ra đi buồn đau
Quên tình lòng tình đời tình nước chớ quên
Thân em hoa cỏ dại
Mọc trên đồng thênh thang
Gọi mùa xuân trởi lại
Thoả hương gió nồng nàng
Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà
Chờ xem thế kỷ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
Mà sao vẫn cứ lạc loài
Tìm phút giây cho quên nỗi đớn đau
Ta đứng trông theo bóng dáng hôm nào
Lắng nghe giọt nước mắt lăn tròn xuống
Đọng lại bờ môi vị đắng cay
Chiều nay tôi lang thang trên phố vắng nghe âm thầm
Buồn rơi trong tâm tư thương nhớ một thời đã qua
Nghe bâng khuâng những chiều vàng lạnh lùng
Đếm lá úa trên đường sao nhớ thương
Trời bình minh lướt theo chiều gió
Bướm bay bướm bay, chàng đi tìm yêu
Đầu cành muôn đoá hoa hàm tiếu
Lả lơi mỹ miều, trêu bướm đa tình