Xót ta ngọn gió phiêu linh
Góp hương gom nhuỵ cũng chừng ấy thôi
Ước mơ trả hết cho đời
Tháng năm dậy sóng cũng hoài tiêu sơ.
Có em như đấng thiên thần
Xuống miền tục luỵ ru ta quên sầu
Mênh mông mười ngón tay ngà
Khâu đời ta lại kết ngàn ngày vui.
Về lại Huế anh ghé thăm trường cũ
Ngôi trường xưa lấp lánh nắng ban mai
Anh dừng lại nhìn trẻ thơ ngồi học
Thoáng thấy em thanh thản đứng giảng bài.
Em là nước, chờ anh về biển lớn
Là nắng vàng trên sóng gợn hình mây
Thuyền ra Vịnh, chở hai ta đi mãi
Gió tung buồm theo hướng mắt xa xôi.
Con đường xưa đầy lá úa trong Thu tàn
Con đường xưa là những dấu chân tình nhân
Trên đường xưa còn mang dáng anh hồn nhiên
Vai kề vai em cùng anh đi tìm ái tình.
Một buổi sáng vừa tỉnh giấc là tàn đông
Liền vội đứng dậy mở tung cửa đón xuân
Nắng trên thềm lấp lánh
Lũ bướm vàng tung cánh
Với to nhỏ chim hót trên cành
Sáng nay thức dậy
Từng bước chân đi
Phút giây tĩnh lặng
Hương thơm tràn đầy
Người đi muôn lối
Ta về nơi đây
Phút giây hiện tại
Tâm tư rạng ngời
Tôi ngồi nhìn lá rụng
Khi mùa thu qua đây
Em bây giờ xa lắm
Buồn tôi em có hay
Anh có nghe mùa thu khóc trên ngàn
Con nai vàng đạp chết lá thu tàn
Điệu thu mưa gọi hồn bao thương nhớ
Anh có nghe mùa thu lá thu rơi
Mẹ hỡi, con đã về
Xót xa thấy mẹ đau yếu
Mẹ ôm con rớt lệ
Thoả bao tháng ngày xa cách