Mai ta về qua con phố xưa
Chờ nắng lên cao ươm màu kỷ niệm
Một thời mộng mơ trăng ngày cũ
Một trời thương nhớ biết bao giờ nguôi.
Tháng giêng người đỉnh gió
Nụ hôn ngoài nhân gian
Chắt chiu từng yêu thương
Tay nâng điều khốn khó.
Em trong áo hồng
Vui đón Xuân sang
Hoa đào chớm nở
Ngàn hoa mai vàng
Chiều không hương, buông mây lắng xuống đồng quê
Trời mênh mông, tím ngắt, thoi thóp pha hồng
Hàng nước mắt, lá rơi bên thềm
Vun vút bóng câu khắp trời, bát ngát khói sương.
Một hôm nắng nhạt chân mây
Một hôm mưa nặng trên tay hạt sầu
Một hôm tim bỗng nhói đau
Trăng soi sáng ngời treo trên biển trời
Tình ơi, một đàn con trai rủ đàn con gái
Ra ngồi nhìn trăng
Ra nghe chú cuội ngồi gốc cây đa
Cuội ơi để trâu ăn lúa
Nhìn mây theo gió miệng ca bồi hồi.
Hơn nửa đời sâu lắng rồi còn lại ta thôi
Mai có về hương đắm chìm mỏi mòn trong tim
Đi nửa đời nghe lắm lời giọt sầu rơi rơi
Che dấu tình ta thấm mệt trở về đơn côi.
Từng xác lá vàng úa rơi bên thềm
Niềm nhớ vẫn còn đó không hề quên
Ngày ấy trong chiều vắng gom lá khô
Giọng em cao vút cao
Trời lạnh căm bỗng ấm theo lời hát ru đôi lòng
Mình vui trong gió đông ánh mắt trao nhau lời yêu.
Hạ về thay áo
Xôn xao bờ cỏ
Em về bỗng nhiên
Hồn anh mở ngỏ
Giắt tóc lên non, nhìn con vượn trèo
Nhìn qua sông rộng, nhìn tới chân đèo
Nhìn lại nhân gian còn bé teo teo.