Gọi nắng về trên môi em chiều nay nắng êm đềm
Gọi gió về trên vai em tóc mây vờn theo gió
Gọi mây che ngang đầu, gọi trăng rơi bên cầu
Gọi hoa thơm ngát hương bên người yêu thương
Từ khi quen biết em, đời anh thấy vui hơn
Em như cành hoa thắm giữa vườn tình muôn sắc
Tô thắm đời xinh đẹp, tỏa hương yêu dạt dào
Này em, xin cứ, xin cứ trải lòng mình
Dẫu từng khóc nghẹn với đau thương
Niềm đau, niềm đau nỗi khổ là sương
Sẽ tan tựa sóng trùng dương vỗ bờ
Đêm chìm trên ghế đá
bóng ai tan sương mờ.
Nỗi niềm chi cắc cớ
mà réo gọi “Đò ơi ! ” .
Làn tóc bên người trong chiều gió lay
Sợi tóc bay dài theo tình đắm say
Làn gió bay bay vương sợi nắng vàng
Sợi nắng trên đường mong manh.
Lắc rắc trên một thời thơ trẻ
Ngồi dưới mưa không hẹn một cơn mưa
Ghế đá sân vườn yên tĩnh thế!
Tiếng hát nào tàn theo dư âm xưa?
Tạ ơn xin tạ ơn đời
Đã cho ta những nụ cười thâm ân
Tạ ơn những lúc nhọc nhằn
Áo manh phía trước chiếu nằm phía sau
Rồi mai khi chia tay, còn thương tiếc gì?
Nhớ nhung gì? Bận lòng gì? Đường ai nấy đi
Rồi mai kia đôi nơi, chuyện xưa đã rồi
Dẫu không nguôi, dẫu u hoài, đời vẫn miệt mài
Từng hạt mưa nhẹ như tiếng đàn
Tình gọi tình, vòng tay quá ngỡ ngàng
Làn môi hôn rét căm trong đêm
Tình như thoáng đưa ta vào vòng ái ân
Ta bên nhau nhớ cái thuở ban đầu
Hai đứa gặp giữa trời mưa ngâu
Em về đâu anh cho hoá giang nè
Lên xe anh chở cho đỡ mỏi chân