Vì gió chưa là câu thề, vì trăng chưa là đam mê
Vì anh chưa là nỗi nhớ, em đi về bằng đôi chân chim
Mùa xuân nơi em có màu trời xanh sắc thắm
Mùa xuân nơi em có vườn hồng tươi trong nắng
Ngày em đôi mươi tròn đôi mắt nhìn vào đời
Miệng chưa héo mòn nụ cười bâng khuâng chờ ngày vui tới.
Nhìn mưa rơi nhuộm tím bầu trời
Gió đêm vi vu muôn ngàn lời
Mấy ai yêu thương nhau trọn đời. Gió ơi!
Nhiều người ôm giấc mơ giàu sang
Vài người ôm giấc mơ bình yên
Em cần an chúc, Em cần yêu thương.
Đẹp làm sao gió xuân mênh mang cành đào
Đẹp làm sao bướm hoa trao tình với nhau
Xuân đến đem vui về mọi nhà
Duyên lứa đôi ta thật đâm đà
Bước bôn ba gởi lòng lữ khách xa nhà
Anh tiếc cái công lao anh đào ao thả cá
Nuôi mấy năm trời người lạ tới câu
Vỡ tan giấc mộng ban đầu
Em vui duyên mới anh sầu tình xưa.
Nơi đây thảo nguyên, từng đàn bò đùa nắng tung tăng mặt trời
Du dương kèn Đinh Năm, xa xăm ngọn Chư Prông, xa xăm biển rộng
Tôi sinh, sinh từ nơi đây, cha tôi cũng sinh từ nơi đây
Ơi M’Đrak M’Đrak ơi M’Đrak ơi
Đêm nay nơi thâm sâu âm u
Từng cơn gió lùa bên muôn cây reo vi vu
Tựa như tiếng than vãn bao đau thương miên man, suốt trong đêm trường
Nắng vàng trôi theo con nước tóc ai dài tôi nhớ tôi thương
Gió về Tiền Giang thơm ngát nụ cười duyên đôi má hây hây
Lỡ mai này ta chung bước cô Ba đừng e thẹn à nghen
Lỡ mai này se tơ tóc cô Ba là dâu hiền nhà tôi.
Cùng mây gió trôi dạt muôn nẻo đời
Xa mặt trời xa loài người
Từng đêm lắng trong ngàn sao lạc loài
Trên một trời mây xuống