Người Đi Qua Đời Tôi

Người đi qua đời tôi trong những chiều đông sầu.
Mưa mù lên mấy vai gió mù lên mấy trời
Người đi qua đời tôi, hồn lưng miền rét mướt,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên.

Mắt Buồn

Ðôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng
Có nói cũng không cùng.

Ngồi Lại Trên Đồi

Ta đâu ngờ tình xưa vẫn còn như ngày ấy
Khi xa người sao đành quên
Như chim trời tìm đất mới
Tan bao nhiêu nên thơ đã trong tay cầm
Theo sông xanh trôi đi không tiếc thương gì nhau
Như chim bay anh ơi cuối chân trời ấy
Theo mây trôi mây trôi đã xa rồi đã xa rồi
Ngồi với lòng xót xa
Tình vẫn còn thiết tha

Phượng Yêu

Yêu người như lá đổ chiều đông
Như mây hồng chưa tím, như con chim khóc trong lồng
Như cơn giông đêm hè, tình ta nức nở canh khuya

Nửa Đời Yêu Em

Đường lên dốc cao là đường nhiều gian khổ
Tình càng xót xa là tình khó phôi phai
Đêm nay bên em tựa gió đời lạnh buốt
Manh áo tuy dầy mà nhịp tim run run