Người đi qua đời tôi trong những chiều đông sầu.
Mưa mù lên mấy vai gió mù lên mấy trời
Người đi qua đời tôi, hồn lưng miền rét mướt,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên.
Ðôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng
Có nói cũng không cùng.
Với bao tà áo xanh đây mùa thu
Hoa lá tàn, hàng cây đứng hững hờ
Lá vàng từng cánh rơi từng cánh
Rơi xuống âm thầm trên đất xưa
Ta đâu ngờ tình xưa vẫn còn như ngày ấy
Khi xa người sao đành quên
Như chim trời tìm đất mới
Tan bao nhiêu nên thơ đã trong tay cầm
Theo sông xanh trôi đi không tiếc thương gì nhau
Như chim bay anh ơi cuối chân trời ấy
Theo mây trôi mây trôi đã xa rồi đã xa rồi
Ngồi với lòng xót xa
Tình vẫn còn thiết tha
Yêu người như lá đổ chiều đông
Như mây hồng chưa tím, như con chim khóc trong lồng
Như cơn giông đêm hè, tình ta nức nở canh khuya
Đường lên dốc cao là đường nhiều gian khổ
Tình càng xót xa là tình khó phôi phai
Đêm nay bên em tựa gió đời lạnh buốt
Manh áo tuy dầy mà nhịp tim run run
Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phũ phàng.
Yêu em như thuở nào
Tình yêu còn biên đầy trang giấy
Yêu em như thuở nào
Tình yêu còn đong đầy trang sách.
Đêm nay thu sang cùng heo may
Đêm nay sương lam mờ chân mây
Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng
Như nhớ thương ai chùng tơ lòng
Xin đừng hỏi tôi tại sao
Tại sao tôi hay hát nhạc buồn
Xin đừng hỏi tôi tại sao
Tại sao tôi hay hát dân ca