Buồn rơi giữa đêm mù lẻ loi
Sao người còn đi hoài đi mãi
Cho tôi hoang vắng trong đêm dài
Buồn rơi lẻ loi nuôi muộn phiền trên vùng tóc rối
Khi trời còn đi vào đêm tối
Xin thương yêu sưởi ấm đôi môi.
Chiều nào áo tím nhiều quá
Lòng thấy rộn ràng nhớ nguời
Ðường về miền Bắc bao cách xa
Chiều nay thấy hoa cười chợt nhớ một người
Chạnh lòng tôi khơi bao niềm nhớ
Người nơi xa xăm phương trời ấy
Người còn buồn còn thương còn nhớ
Nắng phai rồi em ơi
Đêm ôi từng đêm cùng tiếng buồn rơi hắt hiu
Vang trong hồn tôi là những chuỗi sầu đắng môi
Tôi không làm sao cầm giữ tình yêu đã qua
Nghe như từng giây từng phút biến thành tro tàn
* Còn rơi mãi trên phiếm đàn
Còn rơi mãi những tiếng buồn thở than
Đã lâu rồi, nụ cười vắng trên môi
Nắng gửi gì cho hoa bằng lăng
Mà đượm màu tím biếc
Em đi qua bâng khuâng chợt tiếc
Ôi màu mực tím năm nào.
Trời đem mây trôi về trên đó
Cho buồn ghì tuổi đá mưa dạt dào ngàn đời
Ngày đó trong khung trời bãng lãng
Khẽ nâng niu tay mềm đếm từng bước chân êm.
Muốn nói yêu anh thật nhiều
Mà tay anh mang nhẫn cưới
Muốn nói yêu anh thật nhiều
Sợ tình héo hắt trên môi
Mình quen nhau chi để lỡ làng
Trời cao xui chi chuyện phũ phàng
Biết nhau để làm khổ cho nhau
Từng hạt sương khuya hoen đôi mắt biếc
Sao khi chia ly hôn anh một lần vội vã!
Làm chiều không đi chân mây tím ngắt
Anh ơi, đêm nay em nghe trống vắng buồn tênh
Rồi một mùa thu tới cho mắt em buồn trong nắng
Màu tình hôn tóc rối ru má em hồng say đắm
Chiều về dâng lá úa, lá ươm trên dòng tóc xanh
Lá ướp môi em thêm tình, gọi mùa thu đến trao mình.