Chiều chủ nhật buồn nằm trong căn gác đìu hiu
Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
Trời mưa, trời mưa không dứt
Ô hay mình vẫn cô liêu.
Yêu một người nên nhớ một người
Những ngày vui đã qua đi rồi
Giữa đêm lạnh, từng cơn bão vẫn xoay trong hồn
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run lỡ tia nắng hồng tan mất
Xin âu lo không về qua đây, xin yêu thương dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt sáng trong.
Rồi một mình đi lang thang trên đường xưa phố vắng đêm dài
Tình nào buồn xin cho tôi xin một đêm với giấc mơ thôi
Còn đâu nữa mà mong nhớ khi tình yêu vỗ cánh đi rồi
Khi gọi tên vắng tiếng im lời khi nụ hôn tắt ngấm trên môi
Nhớ tới mùa thu năm xưa gửi nhau phong thư ngào ngạt hương
Nét bút đa tình lả lơi
Nhớ phút ngập ngừng lòng giấy viết rằng
Chờ đến kiếp nào tình đầu trong gió mùa người yêu ơi
Mẹ ra bến xưa cầm tay tiễn đưa
Người đi hiến dâng đời cho chiến chinh
Dặn dò mẹ bảo con ráng lên trai
Khi con bước đi hồn mẹ tái tê
Lệ rơi ướt mi lòng nghe sắc se
Nghẹn ngào mẹ nhìn không nói lên lời.
Người yêu ơi còn nhớ không
Chuyện ngày xưa đã qua mau
Mình hẹn hò yêu mãi nhau
Cho dù năm tháng dài
Buồn rơi giữa đêm mù lẻ loi
Sao người còn đi hoài đi mãi
Cho tôi hoang vắng trong đêm dài
Buồn rơi lẻ loi nuôi muộn phiền trên vùng tóc rối
Khi trời còn đi vào đêm tối
Xin thương yêu sưởi ấm đôi môi.
Chiều nào áo tím nhiều quá
Lòng thấy rộn ràng nhớ nguời
Ðường về miền Bắc bao cách xa