Mẹ hiền ơi hôm nay mừng Vu Lan về
Trong căn phòng nhỏ còn mẹ đời còn hơi ấm
Bao tháng năm qua nhọc nhằn vì đàn con thơ khờ dại
Tóc mẹ đã bạc chúng con sợ mẹ đi xa.
Tôi không còn yêu em yêu tha thiết như hôm nào
Tôi không còn yêu em yêu ray rứt như ban đầu
Giờ này đời tôi đã vắng đi tiếng cười
Tình như mây khói tan trong chiều
Và lòng ta sẽ mãi cô liêu.
Tôi như người du mộng
Sống cuộc đời bềnh bồng
Ngó quanh đời quạnh hiu
Buồn rơi theo năm tháng
Chết trên lưng tháng ngày.
Lá rơi chiều thu gieo nhiều thương nhớ
Ngày nào anh đi cho trọn ước nguyện
Chiều tàn mưa thu lạnh buốt tim tôi
Ngồi nhìn hoàng hôn vào tối
Xót xa duyên tình hai lối
Buồn đã tới rồi, một buổi sáng mưa rơi
Buồn đã cuốn mây về dĩ vãng xa vời
Ôi những bước chân chim có nhớ vườn hồng
Nhớ khung cửa song và còn nhớ tới em không?
Em gửi cho anh đôi môi hồng đào ngày xưa
Một nụ hôn tha thiết của thuở mây mưa
Một tình yêu muôn kiếp thoáng mãi hương xưa
1 Chiều nay em ra phố về thấy đời mình là những chuyến xe
Còn đây âm vang não nề ngày đi đêm tới trăm tiếng mơ hồ
Lời nào là ngõ sâu vô tận
Lời nào là lối cho thiên đường
Lời nào là dối gian người hỡi
Lời nói vô tội, xót xa tình mơ.
Yêu em từ lúc lên ba
Chiều nào thương lắm bên nhà
Em tôi đòi cánh hoa may
Vương đầy áo mẹ
Chiều nay vắng em lòng bỗng dưng sao thấy buồn
Chiều nay vắng em anh ngẩn ngơ nhìn mây trôi
Nghe lòng vương vấn bao niềm nhớ
Ôi nhớ quá đi thôi nào em hay biết