Trăng không còn chiếu sáng, khi em bỏ ta đi
Biển không còn dậy sóng, dã tràng nằm ngủ khì
Em bây giờ mắt biếc, trôi dạt về phương nao
Ta bây giờ nuối tiếc những nụ hôn ngọt ngào
Tôi có người yêu tuổi xanh đôi tám bỏ lại Sài Gòn
Thương nhớ làn môi lần đầu trong đời nếm tình cô đơn
Còn gì buồn hơn em ơi, tình nồng vừa cao hơn núi
Phút giây ta xa nhau rồi thành khói mây.
Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh
Rồi tình lên chơi vơi thuyền anh một lá ra khơi
Về em phong kín mây trời đêm đêm ngồi chờ sáng, mơ ai
Mộng nữa cũng là không ta quen nhau mùa thu
Ta thương nhau mùa đông, ta yêu nhau mùa xuân
Để rồi tàn theo mùa xuân người về lặng lẽ sao đành
Hỏi vì sao đông buồn mưa tuôn lạnh giá
Hỏi vì sao mây ngàn bỏ núi bay xa
Hỏi vì sao thu vàng mùa thu đổ lá
Và hỏi tại sao thế giới đông người
Nhưng chỉ thấy riêng ta.
Lá rơi chiều thu gieo nhiều thương nhớ
Ngày nào anh đi cho trọn ước nguyện
Chiều tàn mưa thu lạnh buốt tim tôi
Ngồi nhìn hoàng hôn vào tối
Xót xa duyên tình hai lối
Buồn đã tới rồi, một buổi sáng mưa rơi
Buồn đã cuốn mây về dĩ vãng xa vời
Ôi những bước chân chim có nhớ vườn hồng
Nhớ khung cửa song và còn nhớ tới em không?
Em gửi cho anh đôi môi hồng đào ngày xưa
Một nụ hôn tha thiết của thuở mây mưa
Một tình yêu muôn kiếp thoáng mãi hương xưa
Trôi theo dòng sông trôi xa
Tình ấy đã theo về phố lạ
Bên những dòng đời đang vui
Ta vẫn có chặng buồn đơn côi.
Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa.
Nghe như mùi hương xưa từ quá khứ đưa về
Lâng lâng hồn bay đi, lùi về xa dĩ vãng
Thấy người xưa trong nắng thấy thu vàng mênh mông
Lá đò qua sông vắng mây ngừng trong mắt trong.