Lỡ giấc ngủ không đành từng đêm dài nghe hồn cháy
Vòng tay đam mê rã rời, mưa buồn từng giọt xuống đời
Lệ tím héo hắt hoen môi, men rượu phiền muộn khóc cười
Một kỷ niệm, vài cuộc tình riêng xa xôi
Bốn mươi năm rồi sao vẫn còn nhớ năm nào
Em đi trong nắng nhạt ai về đếm vì sao
Bốn mươi năm rồi sao bóng ngày tháng qua vèo
Mây trôi xa cuối trời lại cứ hỏi vì sao.
Lá rơi bên thềm gợi nhớ thương
Tìm trong lá thu vàng trên lối đi về dĩ vãng
Ngày thơ đã qua rồi sao vấn vương
Mỗi khi sương chiều xuống
Tìm bâng khuâng hình bóng năm nào.
Dù mai em đưa anh
Về nơi không mái tranh xa xôi lạnh lùng
Một đêm có ánh sao
Trời cao tim nao nao
Đường về xôn xao.
Ở lại nhé em để ta đi về nơi ấy
Ở lại nhé em, cho ta quên hết cuộc tình gầy
Đường dài có ai bên ta mỗi chiều mưa xuống
Lòng còn nơi đây, cho ta thầm nhớ những ngày qua.
Suốt canh tàn, một mình ta dưới trăng vàng
Đàn trầm rung, khúc mơ màng, gợi lòng ta nhớ Mường Vang xa
Nhìn ánh trăng, mơ về phía trời khuất xa
Một tình thơ chốn non ngàn, ôi giờ phút sao sớm tàn.
Rưng rưng lệ ướt mi chênh vênh một lối đi
Lang thang ngày tháng xuân thì
Đi đâu tìm kiếm chi, vui đâu được mấy khi
Trăm năm đâu dài nữa
Hãy hỏi chúa đi rồi em sẽ hay
Tôi buồn như phố cũ như tay
Bàn chân từng ngón ngưng không thở
Lạc mất đường đi tạnh dấu bay.
Chiều phai nắng rụng lá khô bên thềm
Chiều vương khói nhạc lắng buông êm đềm
Gió chiều nhẹ rung ngàn cây thoáng vương khúc ly ca
Nhắc bao ngày qua khuất mờ gây bao niềm thương nhớ
Ai đã đem hoang tàn đổ nát
Đem ái ân xa mãi tình anh
Còn mong chi khi mộng dở dang
Tình chưa vui lệ đã ngập tràn.