Này anh hỡi có nghe thu nhạt màu nắng
Khi những cơn heo may hiu hắt qua song thưa
Còn trằn trọc nỗi nhớ ấm tình ngày vàng đó
Có bạc màu mây khói nơi sương gió ngàn khơi.
Mưa vẫn còn rơi trên cao nguyên một sớm anh về miền đồng bằng
Nghe từng lạnh buốt trên da nghe từng cõi chết trong hồn
Để buồn cuộc tình vào cuối thu khi từng lá rụng đầy
Anh chờ một thoáng mây bay.
Đêm xưa ra phố với người
Giờ đây xuống phố với ngày vô vi
Đêm xưa trong phút môi kề
Lòng ta đã có bốn bề hoang mang
Một ngày hiu hắt con đường
Một ngày bước nhỏ nhẹ nhàng ra đi
Chiều phai nắng rụng lá khô bên thềm
Chiều vương khói nhạc lắng buông êm đềm
Gió chiều nhẹ rung ngàn cây thoáng vương khúc ly ca
Nhắc bao ngày qua khuất mờ gây bao niềm thương nhớ
Ai đã đem hoang tàn đổ nát
Đem ái ân xa mãi tình anh
Còn mong chi khi mộng dở dang
Tình chưa vui lệ đã ngập tràn.
Gió mãi cuốn mây cuối trời phiêu lãng
Nắng ấm cũng phai theo màu thời gian
Về em phong kín men xưa dịu buồn
Với mùa thu mắt biếc, bâng khuâng mơ về một thời xa
Ngày mai rồi anh đi, để lại cho em
Hun hút con đường mong nhớ
Bây giờ mùa thu trời mây mong manh quá
Như thương ngày chia xa
Nụ cười nào đó em đi mang theo chân quên đường về
Giọt lệ nào đó khô trong tim tôi làm đêm não nề
Nụ cười nào đó, giọt lệ nào đó người
Sóng vỗ đôi bờ lá đã xa cành tình xưa có còn xanh?
Còn gì nữa? Tuổi vàng qua mất rồi
Mà ôi thương đau theo mãi không thôi
Thân xác héo mòn đời ta lạnh trống
Đôi mắt tiên nâu chờ ta giữa trời sao
Và em nữa cách gì ta trốn mãi
Chạy muôn đời chiếc bóng vẫn đeo theo
Sông dấu mặt nghìn năm trong mắt buồn
Bỗng một ngày nức nở cuốn ta theo