Còn gì nữa? Tuổi vàng qua mất rồi
Mà ôi thương đau theo mãi không thôi
Thân xác héo mòn đời ta lạnh trống
Đôi mắt tiên nâu chờ ta giữa trời sao
Và em nữa cách gì ta trốn mãi
Chạy muôn đời chiếc bóng vẫn đeo theo
Sông dấu mặt nghìn năm trong mắt buồn
Bỗng một ngày nức nở cuốn ta theo
Anh còn yêu mái tóc dài buông lững
Bờ vai mềm che những sợi tóc mây
Em đã để tình ta say một thuở
Dù bờ vai không chở hết câu thề
Ru trăng về giữa lòng đêm
Ru mây phiêu du muộn màng
Ta ru theo năm tháng mỏi mòn
Đêm ru ngày và ngày ru đêm
Buồn ơi dai dột cuộc tình
Chờ tin từ lúc bình minh mỗi ngày
Chờ hoàng hôn đếm đầu tay
Từng giây trôi chậm mõi mòn tim tôi
Ngàn xa bốn bề sao im vắng
Sóng nước như say sưa khúc mơ màng
Lưu luyến reo lòng khách giang hồ
Qua bóng mây trôi êm đềm ngày mơ
Màn sương buông kín mòn lối đi
Nhẹ nhàng rơi lá vàng biệt ly
Đại lộ vắng bóng chiều lặng lẽ
Cùng dìu bước phố chiều lộng gió
Sánh vai tròn giấc mơ.
Hận người sao sớm quên ta
Nỡ quên ta đã quên ta rồi
Hận người sao đã cho ta
Những say mê rồi người đi mất.
Nếu tình yêu như là phép cộng
Có lẽ nào đau lòng đến thế
Hay tình yêu là bài toán đố
Sẽ có câu trả lời cho em.
Thì thầm đưa trong gió như lời ai khóc bên mồ
Nghẹn ngào cung xưa đó sao đổi thay về trên lối
Rưng rưng lên mi mắt tay gầy xuôi môi quên cười
Chơi vơi chân sỏi đá đâu ngày xưa đâu hương thừa.